22 tháng 11, 2006

Vỉa Hè Nghe Cảm Tưởng (CT30)

Kim Ngọc

APEC đã đi qua, những gì sẽ xảy ra cho VN trong tương lai hoàn toàn ... hãy đợi đấy. Điều mơ ước của dân ta hy vọng vào các đại biểu trong hội nghị đó nói lên những gì mà nhân dân không được phép nói, giúp nhân dân VN thoát cảnh đói nghèo, mà hơn 30 năm nay đã bị một thế lực lớn mạnh đã và đang đè đầu cỡi cổ. Máu, xương, mồ hôi, nước mắt của nhân dân đã đổ xuống với thời gian trôi qua từ thế hệ này đến thế hệ kế tiếp. Thế hệ trước đã qua đi trong cảnh chết chóc, tù đày và đói rách, thế hệ ngày nay vẫn đang chống chọi với đói nghèo. Tay làm hàm nhai thì lấy đâu dư giả mà nghĩ đến người khác. Sống cho bản thân mình chưa xong thì có tâm trí đâu để nghĩ đến xã hội đang ngày càng từ từ... đi xuống về mọi mặt. Cuộc sống phải chờ đợi đến bao giờ? Đồng lương công nhân thì chưa đến 2 USD/1 ngày trong khi xây 1 khu để họp APEC phải bỏ ra trên 250 triệu USD. Quan lại thì lấy tiền của nhân dân: để cá độ và bao gái đi nước ngoài du hí... ôi nếu kể ra lấy đâu cho xiết, chua chát thay cho nhân dân Việt Nam ta. Có ai thấu hiểu không? Các tổng thống, các thủ tướng, các bộ trưởng... qua lăng kính chọn lọc của đảng và nhà nước đều thấy Việt Nam phát triển rõ rệt. Nhưng kể từ sau khi đặt chân xuống sân bay và đón nhận những nụ cười được xếp đặt trước của chủ nhà, từ các khung cửa sổ của những khách sạn sang trọng, từ trong những chiếc xe bóng lộn, các vị đó có thấy và cảm được nỗi khổ và khốn cùng của gần 80 triệu dân Việt Nam? Từ sân bay về đến khách sạn hay nơi họp hội nghị, đều là một bức tranh đẹp, mà đảng và nhà nước Việt Nam đã bằng mọi giá vẽ lên cho hoàn hảo để người xem được mát mắt. Những bức tranh đó đều do những kẻ kiếm tiền cấu kết với kẻ cầm quyền để cả hai cùng nhau tô điểm, đánh bóng hầu cùng nhau thâu lợi nhuận.

6h 45 phút chiều nay tổng thống Bush sẽ đến Sài Gòn, điều gì đã khiến thanh niên Việt Nam đã đổ dồn ra, tụ hai bên đường trải dài từ đường Trường Sơn - khu sân bay Sài Gòn, Lăng Cha Cả, Hoàng Văn Thụ, Nguyễn Văn Trỗi, cầu Công Lý, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Lê Duẩn, Lê Lợi, chợ Bến Thành, New World. Người ta đâu mà đổ ra đông thế, ai ai cũng đang chờ đón một cái gì đó và luôn hy vọng sẽ thay đổi. Và tôi nghe:

Anh thanh niên bên đây trao đổi với anh bên cạnh:

“Việt Nam mình mấy ông to mặt bự đâu khi nào dân chúng thèm ngó tới mấy bản mặt của các ổng, ngó đống phân còn thấy được hơn cái bản mặt mấy thằng cha đó”.

“Lúc nào nó cũng muốn lấy hết tiền của dân chúng để tạo ngân sách, và cung cấp cho mấy thằng ông cố nội nó, để nó ngồi mãi chức đó”.

“Ôi, nói tới mấy cha này chán lắm”.

Đám đông ở đường Trường Sơn có mấy ông trung niên ngồi trên xe honda đang tụ vào nhau nói:

“Ông Hồ Cẩm Đào qua đây chẳng thấy ai bu lại, mới nghe tin Bush đến mà mới 5 giờ chiều, người đâu mà bu lại đây giống như ruồi bâu ..c.. ngựa”.

“Anh ơi! Mấy thằng này phải chi nó bợ đít thằng Bush sớm sớm 1 chút thì dân mình đâu có khổ như vậy, nhưng nó sợ mất cái ghế của nó nên nó còn cố đội đít thằng Hồ, chớ có tốt đẹp gì mà nó nghĩ đến tụi mình!”.

Tôi đã nghe được những người xung quanh mình nói chuyện, biết rằng có chút thô tục nhưng lời lẽ thật là chân thực. Tôi lắng nghe họ nói và tự cười thầm một mình. Trong chua chát.

Không có nhận xét nào: