05 tháng 1, 2007

Níu Giọt Mồ Hôi Đứng Dậy Làm Người (CT31)


Thạch Hãn

Kính gửi quý anh chị tham dự ngày kỷ niệm ra đời Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền

Tính từ khi loài người có chữ viết, từng bộ sử của mỗi dân tộc đã trang trọng ghi lại những chiến thắng hiển hách cá biệt. Sự thành bại thường đặt trên căn bản tranh chấp được thua. Lãnh thổ. Tài nguyên.... Ngay cả niềm tin hay tư tưởng. Lắm khi chỉ đơn giản bắt nguồn từ tham vọng của lãnh tụ....

Dù bởi động cơ nào, và dù là giữa nước này với nước khác hay giữa phe này với phe khác, đó vẫn là những tranh chấp giữa người và người.

Từ thuở khai thiên loài người đã biết đau
Nên hộc tốc dẫm đạp lên nhau
Dẫm đạp lên chính mình (2)


Rồi ném thêm vào cuộc đời từng mớ bất công.

Chỉ duy nhất một lần, cả nhân loại đã tạo chung chiến thắng, viết nên một ngày lịch sử đáng khắc ghi vào tâm khảm của toàn thể loài người.

59 năm trước, đúng vào ngày 10 tháng 12 này, bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền ra đời.

*


Từ đó, suốt 59 năm qua, bản Tuyên Ngôn, có giá trị khuyến nghị thuở đầu, đã được thế giới phong phú hóa về nội dung để đáp ứng khát vọng và sự tiến bộ của loài người, đồng thời, cụ thể hóa về hình thức thành những công ước quốc tế có tính cách pháp lý ràng buộc các quốc gia tham dự phải tôn trọng và thi hành.

Trong 59 năm qua, một phần nhân loại thuộc các nước tự do dân chủ đã may mắn thụ hưởng trọn vẹn mọi quyền làm người, phát huy trí tuệ, phát triển kinh tế, hiện đang ngẩng mặt sánh bước vào một thiên niên kỷ mới của hòa bình, văn minh và thịnh vượng.

Trong 59 năm qua, song song với những thành quả nhân quyền từ bản Tuyên Ngôn 1948, một phần khác của nhân loại cũng đã ghi đậm một điểm son thế kỷ: Tung hê trò chơi chủ nghĩa, xô ngã bức tường Bá Linh, kéo đổ các tượng đài lãnh tụ, tự cất bước ra khỏi vũng lầy bạo lực của quốc tế cộng sản, ngay trên cái nôi sản sinh ra nó, để được sống thực sự như những con người.

Từ cái búa cái đục
Trong tay những kẻ vô danh
Cũng cao hơn biết bao tầm trí tuệ
Khi thế giới chuyển mình nhìn nó đổ
Gạch đá cũng hóa niềm vui
Khi nhân loại tung lên những nụ cười
Một khoảng trời sao đã không thể ngủ
Khi những con người khám phá ra
quyền sống bình thường
Thở bình thường
Nói bình thường
Đi lại bình thường (3)


Nhìn lại mình, nửa thế kỷ qua, dân tộc Việt Nam thân yêu của chúng ta đã phải kinh qua vô vàn khổ nạn với đạn bom của thời chiến, và sau đó, bị dìm sâu dưới ách khổ nạn độc tài của thời bình.

Quay hướng nào gió cũng quất vào tôi
Những ngọn roi phũ phàng của sóng (4)
Với hai bàn tay đen đúa
có thể xiết chặt cổ người
Nó giả vờ in cái bóng lên tường,
làm những trò chơi (5)


*


59 năm qua, chưa có một thống kê nào ghi lại đầy đủ bao triệu người Việt Nam bị hy sinh oan uổng trong ba cuộc chiến do lãnh đạo Hà Nội chủ xướng, nhằm bành trướng chủ nghĩa quốc tế cộng sản xuống miền Nam, xâm lăng lân quốc phía Tây, và chống trả quan thầy phương Bắc.

Em phải dựng giàn cây che mắt giặc
Đường mở dần
Trong dạ núi Trường Sơn...
Ngày ra đi là thanh niên xung phong
Chừ trên tóc em có ngôi sao bộ đội (6)
Gươm đây đã rèn thêm thép mới
Đạn đây, đã lau sáng từng viên (6)
Giữa đất trời xáo động...
Em băng trong lửa đạn chiến hào...
Đây tóc nữ sinh cuốn theo vành mũ vải (6)
Những xác bộ đội ở Biển Hồ,
ở Đồng Chum
ở tận biên thùy xứ Thái
Có biết mình đã chết vô tình
trong chiếc áo viễn chinh?
Những con trâu, mảng lúa, xóm làng
nằm tức tưởi ở vùng Việt Bắc
Có ngờ đâu đáp số của tình anh em quốc tế
là mạng sống chính mình? (3)
Ôi nắm đất máu thịt hoài thai
Nói với mẹ bằng lời bia mộ
Mẹ lặng lẽ nhen trong chiều ngún lửa
Tấm thân gầy như sợi khói hương bay (7)


Do ai? Bởi ai?

Trong chiến tranh, lá ngụy trang không che chắn nổi đạn bom. Dứt chiến tranh, lời ngụy trang chẳng phủ kín nổi sự thật.

Khi không còn phân biệt đâu là hư hay thực
Tên tội nhân bỗng chốc hóa anh hùng
Người hiền lương phó mặc cái đã từng
Những vết thương cứ hồn nhiên chảy máu (8)
Nối ngày nay với ngày xưa
Biết rồi lại nối với chưa biết gì (9)
Tính cộng lại hóa ra trừ
Tính nhân đâu ngỡ bây giờ thành chia (5)
Một thời ngu ngơ
Một đời nức nở (10)
Điều may mỏng manh, rủi ro thì nhảy nhót
Cả cuộc đời tìm như kẻ ngô nghê (11)
Ôi, mây nổi, mây nổi
Che sao kín bầu trời
Ôi, mây nổi, mây nổi
Đổi sao được sắc trời (5)


Khởi đầu, độc lập là mục tiêu.

Cuối cùng, nhân dân là phương tiện.

59 năm qua, cũng chưa một ai đúc kết nổi hậu quả sự hy sinh của hàng triệu người đó đã khiến cho hàng chục triệu người Việt Nam còn lại phải bị phân ly, đày đọa dưới chế độ chuyên chính vô sản của giới lãnh đạo vong bản phi nhân.

Bước đi đẫm giọt quan hà
Phương gần khổ lụy
Phương xa ngậm ngùi (1)


Đất nước mang tiếng ''thống nhất'', nhưng một phần tinh hoa của dân tộc lại bị đẩy ra khỏi nước, và lòng người thì tan tác muôn chiều. Ôi, 59 mươi năm thui chột trí tuệ và cằn cỗi tình người, chỉ vì một dúm lãnh đạo bình vôi.

Sau cánh cổng vàng son của đạo lý
Sau nấc thang cuối cùng của danh vọng
Sự giả dối có thể đạt được
Tất cả những gì cần đạt
(Dù bằng cái chết của người khác)
Sự vinh quang của chính mình
Vẫn lớn lao hơn (12)


Mấy ai ngờ, cái chết của hàng triệu bộ đội chỉ để đánh đổi lấy cái chết dở của toàn dân dưới bàn tay bạo lực của những tay đầu gấu của đảng còn sống sót và đang quá độ thành một giai cấp quý tộc đỏ?

Một đời cha - gió bạt mưa mù
Niềm vui chưa căng tròn bông lúa
Mà ưu phiền đã xanh trái mù u (13)
Mẹ đâu ngờ
sau lưng mình từ máu đẫm trồi lên
chiếc ghế
có thằng con thoát chết vụ khui hầm
trở về ngồi chễm chệ
Cái mặt nó bây giờ mới đạo mạo làm sao
nói năng đứng ngồi quan trọng
thâm tâm chỉ nghiền ngẫm cách nào
êm nhất
lẹ nhất
cho mỗi ngày chiếc ghế thêm cao.
Cao
Cao
cao
đến tận chỗ không còn nghe tiếng cuộc đời oan trái
không còn thấy
trên con đường gập ghềnh của Tổ quốc đau thương
có người mẹ tóc bạc chân trần
oằn lưng dưới chồng đơn khiếu nại
nặng hơn dãy Trường Sơn (14)


59 năm qua, những người Việt Nam chúng ta, dù đã trải qua hay sinh ra trong thời khoản đó, có mấy ai quên được kiếp sống dằn vật đan chuỗi âu lo dưới lửa đuốc đấu tố cải cách ruộng đất, dưới nút thắt bao tử bằng từng mảnh tem phiếu, dưới tiếng kẻng tù tập trung cải tạo, dưới vòng kim cô tư tưởng Mác-Lê, dưới một nền giáo dục ca tụng lãnh tụ Nga-Tàu, dưới tiếng gõ cửa giữa khuya của công an khu vực, dưới những bản án đọc bằng ánh mã tấu, dưới tiếng thở dài của người thân hay của chính mình?

Chợt nghe động trống
Trâu bò nhớn nhác
Dùi quậy liên hồi
Ê ẩm tấm da khô (1)


59 năm qua, có mấy ai trong chúng ta đã bình tâm được trước bảng sắp hạng nghèo đói của thế giới, mà trong đó, dân tộc mình được xếp vào hàng 10 nước đứng đầu?

Chưa quen con chữ i tờ
Khổ nghèo thất học, tuổi thơ không trường
Lên mười đã biết gió sương
Suốt ngày quanh quẩn nẻo đường... ve chai (15)


59 năm qua, dưới vực sâu đói nghèo lạc hậu đó, bà con Việt Nam ta trong nước còn phải chịu đựng một chế độ cai trị phi nhân, vô thần, trong đó, mọi quyền căn bản của con người đều bị giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam tước bỏ bằng bạo lực thống trị. Mọi cơ quan truyền thông công khai đều của đảng. Mọi giáo hội chính thức hoạt động đều của đảng. Mọi tổ chức đoàn thể đều do đảng chi phối. Kể cả quốc hội cũng chỉ là cơ quan ngoại vi đóng mộc nhân dân cho đảng. Mỗi đại biểu quốc hội đều do đảng đề cử hay chấp thuận. Luật pháp do quốc hội này làm ra, do đó, cũng chỉ nhằm áp dụng vào dân đen. Hãy tẩy chay những trò chơi bằng lá phiếu in sẵn của đảng:

Trăm vòi huơ nhầy nhụa cả trời mây
phun khắp chốn chứng sida mão tủy
chúng thách thức những cái đầu biết nghĩ
những con tim còn sôi sục Việt Nam (14)


*


Chế độ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã từng ký tham gia và cam kết thi hành 8 công ước quốc tế nhân quyền: Công ước không áp dụng những hạn chế luật định đối với tội phạm chiến tranh và tội phạm chống nhân loại (4/6/81); Công ước về ngăn ngừa và trừng trị tội Apartheid (9/6/81); Công ước về ngăn ngừa và trừng trị tội diệt chủng (9/6/81); Công ước về nỗ lực xóa bỏ các hình thức phân biệt chủng tộc (9/6/81); Công ước về quyền dân sự và chính trị (24/9/82); Công ước về quyền kinh tế, văn hóa, và xã hội (24/9/82); Công ước về nỗ lực xóa bỏ mọi hình thức phân biệt đối xử với phụ nữ (19/3/82); và gần nhất, Công ước quốc tế về quyền trẻ em (20/2/1990).

59 năm qua, thực tế Việt Nam là một hình ảnh thảm thương hoàn toàn nằm bên ngoài các công ước đó:

Khuôn mặt đói xanh của em bé lên chín lên mười
Sống với bản năng
cũng đủ trở thành tù nhân chính trị (3)
Trời đất uy nghi
Xanh vĩnh cửu
Chim bay hình thánh giá muôn phương
Cung tên tạo hình thánh giá
Bắn con chim bay hình thánh giá tử thương.... (1)
Ngày tối hơn đêm
''Đêm-vó-ngựa''
Quỳ gối chống tay
Vẫn còn sợ ngã
Mặt đất này quá cheo leo (1)


59 năm qua, cũng dưới gông cùm bạo lực của bộ máy cai trị cộng sản, bà con Việt Nam ta trong nước đã bị những kẻ nhân danh nhân dân tước mất cả những quyền tối thiểu của con người là có được miếng ăn đủ dinh dưỡng, chỗ ở được kín đáo, cái mặc được lành lặn, việc học được hỗ trợ, bệnh hoạn được chăm sóc....

Phận lấm
Tối ngày đào khoáy
Lưng nắng - vẽ
Hoa văn tiền sử
Chài chãi đồng chiêm
Mấy kiếp rồi.... (1)
Kiếp cà
Duyên tím
Phận xanh
Cõi bẩn thỉu
Cố xanh, cố tím
Ngoem ngoém tối ngày mồm róm
Cành suông chết điếng tím xanh (1)


59 năm qua, nói chung, dưới chế độ cộng sản, người Việt Nam không được sống thành người. Thầy Quảng Độ đã nói rõ to giùm cả nước: ''Bước ra khỏi tù nhỏ chỉ để vào tù lớn''.

Trên tay áo này
Những giọt đau!
Những giọt đau!
Của mẹ, của em, của bọt bèo số phận
Nằm nghe những tiếng chao chân
Trên một bến bờ vực thẳm...
Đắng cay sực tỉnh, mình lạnh mồ hôi
Đi mòn đôi chân, túi đời đã cạn
Mà roỏng rẻng như mới nghe hai tiếng làm người (6)


*


Quyền sống không phải là một loại đặc ân. Không ai có thể cho. Cũng không ai muốn ngửa tay xin nhận. Nên chi, 59 năm qua, người Việt Nam vẫn đang dũng cảm đấu tranh hàng ngày, ngay trong môi trường sinh tử khắc nghiệt nhất, để tự giành lấy quyền sống cho đáng sống.

đất nước chúng ta vốn là chiêc nôi
mà những tấm lòng hòa thuận đều vui sống được
thế tại sao anh chị em và tôi
không được sống
khóc hay cười
câm hay nói
cũng phải đợi lệnh
một người nhân danh cho tất cả (16)


Lịch sử loài người đã liên tục chứng minh rằng không có bất kỳ một quy luật nào đúng hơn lòng dân. Còn gì đáng tội hơn những kẻ khư khư áp dụng những quy luật cai trị đã bị nhân dân đào thải?

Chẫu mắt mù
Nhìn đóng cọc vào đêm....
Đêm đen kìm kẹp ngọn đèn
Gãy lửa, vẫn vinh danh nguồn sáng (1)


59 năm qua, cũng không một ai trong khối người Việt Nam rời nước tìm tự do lại có thể quên được thảm họa kinh hoàng trên hành trình vượt biên vượt biển mười chết một sống, chỉ để sống cho ra người. Cũng không một ai trong chúng ta có thể quên được khối bà con bất hạnh bên nhà. Càng không hề một ai trong chúng ta có thể dửng dưng được trước nỗ lực đấu tranh của hàng triệu bà con bất hạnh đó ngay giữa lòng chế độ. Những Thái Bình, Kim Nỗ, Trà Cổ, Xuân Lộc....

Những bờ đê những ruộng đồng đã mở
Những làng thôn này sắp xếp nề nếp loài người
Di chúc ông cha đã khai thuần hồn sử
Trăm trứng này bọc tự một nôi (3)


*


Chúng ta, những người Việt ở nước ngoài, đã gặp nhau từ nhiều năm nay, trong từng cuộc biểu tình tranh đấu cho tự do của bà con ruột thịt bên quê nhà, chỉ vì, dù xa xôi ngàn dặm, mối tình tự quê hương vẫn không hề rời tơ gãy ngó; chỉ vì, dù cách trở đại dương, vẫn không thể nào làm kẻ đứng ngoài.

Có những hiện diện của các anh các chị
Như nối từ Cà Mau tới ải Nam Quan
Để bốn ngàn năm có cùng một chí
Trước mặt là đường tìm lại Việt Nam (3)


Chúng ta gặp nhau hôm nay, nhân kỷ niệm 59 năm ngày Quốc Tế Nhân Quyền, để tưởng niệm nhiều thế hệ người Việt đã hy sinh cho lý tưởng tự do - nhân bản trong nửa thế kỷ qua, cũng là để khẳng định tiếp tục đấu tranh cho lý tưởng tự do - nhân bản cho dân tộc Việt Nam.

Từ những phù sa sông Hồng sông Mã
Những bài ca giữa trời đất hài hòa
Đã vang vọng từ trống đồng giục giã
Dưới bóng chim, rồng, là mẹ là cha (3)


Chúng ta gặp nhau hôm nay, tại đây và cùng với nhiều nơi khác trên thế giới, nhân kỷ niệm 59 năm Quốc Tế Nhân Quyền, chỉ nhằm sử dụng ngay quyền làm người của chính mình để cùng góp sức giành lấy quyền làm người cho dân tộc mình.

anh chị em ơi
làm sao ta có thể trả lời
cho con cháu ngày mai
nếu hôm nay đây ta không muốn làm người
về một câu hỏi hết sức giản dị
sống để làm gì
nếu chính lòng chúng ta, mỗi người
chưa biết làm gì để sống
sống cho ra một con “người” (16)


Chúng ta gặp nhau hôm nay, và vẫn có thể còn phải gặp nhau trong những ngày tới, cho tới ngày chấm dứt kỳ được chế độ chà đạp nhân quyền trên đất nước Việt Nam. Thế kỷ này phải củaq chúng ta.

Vì đã nghe ra từ xương máu muôn dân
Là thương cả bốn ngàn năm đang cùng bước tới
Những bước hài hòa từ một xuất xứ lương tâm
Ngay cả giấc mơ bây giờ
cũng không nằm yên ngơi nghỉ
Ở hai đầu thế giới vẫn chỉ thấy một con đường
Là non sông chúng ta vẫn còn hào khí (3)
Biển hung bạo biển chỉ là sóng nước
Không có cát vàng, lòng biển ở đâu?
Biển hãy nhớ lòng cát sâu, sâu thẳm
Khi núi lửa chồm lên, biển phải cúi đầu! (5)


*


Nhân Quyền Cho Việt Nam, một khát vọng phải được thỏa đáp cho người Việt Nam.

Hơn nửa thế kỷ xới vun. Đã đến lúc người Việt Nam phải tự chính mình bày tỏ lòng dân bằng thái độ. Đã đến lúc người Việt Nam phải tự gắn kết sức mạnh dân tộc bằng chính niềm tự hào bất khuất của dân tộc. Đã đến lúc người Việt Nam phải cùng tưng bừng đón chào một mùa Xuân Nhân Bản.

Chú thích:
(1) Phùng Cung; (2) Đỗ Mạnh Hùng; (3) Lê Bi; (4) Nguyễn Vũ Tiềm; (5) Hoàng Hương Trang; (6) Lưu Trọng Lư; (7) Ngọc Khương; (8) Bùi Thanh Tuấn; (9) Đỗ Huy Chí; (10) Sĩ Hào; (11) Thanh Hà; (12) Phạm Thị Ngọc Liên; (13) Trương Gia Hòa; (14) Bùi Minh Quốc; (15) Sơn Ngọc; (16) Nguyễn Hữu Nhật.

Không có nhận xét nào: