26 tháng 9, 2006

Vừa Trát Phấn ... Vừa Bôi Nhọ (CT28)


Vũ Thạch

Đến giờ này thì có lẽ ai cũng biết việc đảng và nhà nước CSVN thả tù bác sĩ Phạm Hồng Sơn hoàn toàn là bước nhượng bộ trước áp lực ngoại quốc. Mục tiêu chính là để tô điểm lại bộ mặt chế độ trong một thời gian ngắn trước khi được thông qua qui chế Mậu Dịch Bình Thường Vĩnh Viễn với Hoa Kỳ và trở thành hội viên chính thức với Tổ Chức Mậu Dịch Quốc Tế. Nhưng ngược lại, chính đợt đàn áp mới của công an nhắm vào các nhà dân chủ khác, trước và sau ngày thả tù bác sĩ Phạm Hồng Sơn và quanh ngày 2 tháng 9 vừa qua, cũng chứng minh rất rõ đảng và nhà nước CSVN chẳng có chút thiện chí nào trong việc cải thiện tình trạng nhân quyền tại Việt Nam mà nhiều chính phủ và tổ chức quốc tế liên tục kêu gọi.

Thật vậy, trên hầu hết các tường thuật của báo chí ngoại quốc lẫn Việt ngữ tại hải ngoại về trường hợp bác sĩ Phạm Hồng Sơn, họ đều cùng lúc nhắc đến:

• Việc chế độ ngưng giam bác sĩ Phạm Hồng Sơn trong tù chỉ để tiếp tục giam ông tại nhà, qua cái gọi là "địa phương quản lý";
• Việc chế độ cố tình giữ bác sĩ Phạm Hồng Sơn lại thêm vài ngày chỉ để ông không thể đưa tang bố của mình;
• Việc chế độ tiếp tục giam giữ vô lý và phi pháp ký giả Nguyễn Vũ Bình và nhiều nhà lãnh đạo tôn giáo, nhân quyền khác;
• Nhưng quan trọng hơn hết là việc chế độ tung ra cả một chiến dịch tấn công đồng loạt nhiều nhà dân chủ trong những tuần lễ dẫn đến thời điểm 2 tháng 9: từ việc hành hung ông Vũ Hoàng Hải đến độ phải đi nhà thương; việc sách nhiễu ông Đỗ Nam Hải, buộc đóng tiền phạt mà không chứng minh nổi điều luật nào đã vi phạm; việc bắt đi biệt tăm ông Nguyễn Ngọc Quang trên đường ra thăm mộ phần thân phụ; việc tiếp tục giam cầm ông Trương Quốc Huy đã 2 tuần không công bố tội danh; việc xét nhà và áp lực đuổi nhà ông Bạch Ngọc Dương bằng cách hăm dọa người cho thuê; việc hăm dọa luật sư Nguyễn Văn Đài không được đi đón bác sĩ Phạm Hồng Sơn;
• Và bao vây, theo dõi, hăm dọa hầu hết các nhà dân chủ khác hoàn toàn theo tác phong mà báo chí thế giới chỉ thấy ở những tập đoàn mafia chuyên nghiệp.

Kết quả là trong mắt công luận quốc tế lẫn người Việt trong và ngoài nước, hình ảnh chế độ không những không cải thiện mà nét côn đồ mafia lại càng hiện ra rõ ràng hơn, cụ thể hơn qua từng con người thật, bàn tay thật của những cán bộ công an hiểm độc có tên tuổi hẳn hoi, như những Bạch Hưng Tân, Đặng Hồng Đức, Nguyễn Văn Bình, Doãn Anh Thủy, v.v....

Câu hỏi được đặt ra là tại sao những người lãnh đạo chế độ CSVN lại có thái độ vừa trát phấn vừa bôi nhọ lên mặt mình như thế ?

Có người cho rằng đây chỉ là quán tính của cái thời "chính nghĩa trên nòng súng", và cứ bảo cấp dưới lẳng lặng đàn áp bằng lệnh miệng thì thế giới chẳng thể nào biết được mà can thiệp. Nếu còn bộ óc nào vẫn mang loại suy nghĩ này, hẳn họ sẽ ngạc nhiên lắm khi có ngày chịu mở mắt ra đọc vài mẫu tin trên các mạng Internet. Và có lẽ sẽ còn kinh ngạc hơn nữa khi hình ảnh và hồ sơ tội ác của họ và của từng hung thần hiện nay của chế độ xuất hiện trên những trang điện tử khắp nơi trên thế giới.

Cũng có người cho rằng nguyên nhân của hiện tượng chế độ vừa ráng bôi son vừa tự trát trấu là tình trạng kình chống nhau ngày càng vô phương cứu chữa giữa các phe cánh tại thượng tầng lãnh đạo đảng, không chỉ trong số những người chính thức ngồi tại Tổng Bộ Chính Trị Đảng CSVN mà còn từ những bàn tay đầy quyền lực với ra từ bóng tối hậu trường. Không phe cánh nào muốn đối thủ của mình thành công để rồi có thêm quyền lực trong Đảng.

Và sau hết, có người cho rằng chính từ tình trạng giằng co vô hạn đó ở thượng tầng mà hệ thống công an, vốn theo truyền thống nắm rất nhiều quyền lực trong chế độ, không những đang từng bước xa dần bàn tay kiểm soát của đảng CSVN, tự quyết định kế hoạch hành động riêng cho mục tiêu quyền và lợi của riêng họ, mà còn len lấn xa và sâu hơn vào hệ thống điều hành cả quốc gia. Kết quả bầu cử Trung Ương Đảng CSVN tại Đại Hội 10 là một bằng chứng khá rõ.

Nhưng dù nguyên nhân đến từ đâu thì việc đẩy được chế độ vào cách hành xử hiện tại vẫn là một thành quả rất lớn của lực lượng dân chủ VN, với sự lấn tới tiên tục và phối hợp hiệu quả từ trong nước ra đến hải ngoại. Nếu nhìn từ góc độ cá nhân, một số nhà dân chủ đã phải chịu một số thiệt thòi trong những tuần qua. Tuy nhiên, nếu nhìn toàn cảnh, rõ ràng các nhà dân chủ Việt Nam đã thành công, dù với tay không, vẫn ép buộc được chế độ vào vị trí thất bại, không dấu được bộ mặt thật của họ trước thế giới qua màn kịch "thả tù nhân ngày 2 tháng 9".




Tự do là người dân phải đuợc sống ở đâu mà mình muốn. Tự do là người dân phải được tự do lựa chọn món hàng mà mình bỏ tiền ra mua ; Tự do là người dân phải được tự do kiếm nghề sinh sống phù hợp với khả năng và nguyện vọng của mình ; Tự do là người dân phải được tự do nói lên những điều mình cho là đúng, … thì cái xã hội, chế độ mà những người cộng sản Việt Nam dựng lên ở miền Bắc Việt Nam sau 1954 hoàn toàn không đáp ứng được các ý niệm tự do sơ khai đó. Hơn nữa, bất kỳ ai có ý tưởng hay hành vi không ủng hộ hoặc chống đối lại chính sách của Nhà nước đều bị cho là phần tử nguy hiểm và dễ dàng bị đưa đi tập trung cải tạo (cầm tù) vô thời hạn. Những khát khao, kỳ vọng của đông đảo quần chúng khi ủng hộ, hy sinh cứu quốc, đoàn kết, tự do, độc lập, hành phúc của những người cộng sản đã được đáp lại bằng một cuộc sống kìm hãm như thế. Với những gì mà những người cộng sản đem lại cho người dân so với những hô hào, kêu gọi, cam kết của họ thì chỉ có một từ duy nhất diến tả được, đó là : Sự lừa dối! … Lịch sử lại một lần nữa cho thấy thói cường quyền, độc tài luôn kèm theo căn bệnh ngụy biện, lừa mỵ, đạo đức giả.... Và trong lịch sử nhân loại, có lẽ cũng chỉ thấy một hiện tượng hy hữu xảy ra ở Việt Nam... quyền lãnh đạo đất nước và quản trị quốc gia vẫn bị người cộng sản độc chiếm và như một vòng xoắn bệnh lý, sự dối lừa vẫn tiếp diễn. Sự dối lừa đã tiếp diễn suốt 61 năm qua.... Phạm Hồng Sơn

Không có nhận xét nào: