26 tháng 9, 2006

Lời Ngỏ (CT28)

Đã một thời, người ta thường nói nhân tài như lá mùa thu khi nhìn vào thực trạng đen tối của đất nước. Đã nhiều năm, những con người lý tưởng Việt Nam dám công khai đứng lên chống lại bạo quyền được đếm bằng những ngón tay. Đã quá lâu chúng ta nhìn nhau và thấy rõ được nét sợ hãi của nhau đối với bóng ma chủ nghĩa. Cả một đất nước sống mà như chết. Một giải giang sơn phơi mình cam chịu như cánh đồng khô cằn, hốc hác dưới con nắng đỏ khởi đi từ dạo tháng 8 mùa thu. Vậy mà những tháng qua, như sau một cơn mưa rào thấm đất, những hạt mầm ấp ủ từ thuở nào đã lũ lượt đâm chồi nảy lộc. Những con người mới, từ lâu không ai biết, đã xuất hiện. Mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng lại trỗi lên những tên gọi mới, những nhà dân chủ mới. Tuyên ngôn Dân chủ. Tự do Ngôn luận. Công khai Lập đảng. Cùng nhau ký. Cùng nhau phát biểu. Cùng nhau đối chất với công an. Cùng nhau thách đố bạo quyền. Cùng nhau đòi giành lấy lại vận mệnh của giống nòi. Đã qua cái thời tự tung tự tác "bỏ tù cả lũ", đã qua cái thời hăm dọa một người trăm người sẽ rút. Đất nước Việt Nam đang trỗi mình, dân tộc đang hồi sinh. Con người đã bắt đầu bớt sợ. Có những người đã không còn sợ.

Đã qua nhiều năm tháng, có những con người Việt Nam thao thức trước tiền đồ của tổ quốc đã tự chọn cho mình một con đường lẻ loi, đơn độc để nhân danh Thiện chống lại Ác. Nỗi sợ hãi lớn nhất của họ không phải là bạo quyền mà là sự thiếu vắng của những con người lý tưởng khác. Người người che dấu sự bất lực của mình bằng thái độ thờ ơ. Người người dấu kín lý tưởng và khát vọng của mình trong sâu thẳm đến nỗi tưởng như là không còn hiện hữu. Cải cách Ruộng đất, Nhân văn Giai Phẩm, Giải phóng, Cải tạo, Vượt biên, Đổi mới, Đông Âu sụp đổ, Thiên niên kỷ mới ... Mỗi dấu ấn lịch sử của thời đại trôi qua và những con người lý tưởng, kẻ đã già, người còn trẻ vẫn âm thầm trong cô đơn và trong muôn ngàn nghịch cảnh, trường kỳ nuôi dưỡng ý chí và lý tưởng phục hưng. Ngày hôm nay, nỗi cô đang từ từ lùi bước. Đã có nhiều người bạn đồng hành, dù chính thức hay chưa chính thức nhận mặt nhau. Đã có những anh hùng đang vươn mình bước ra ánh sáng để công khai truyền bá lý tưởng, sứ mệnh và hoài bảo cho dân tộc. Ngày hôm nay, đã tới giai đoạn "tôi không còn cô độc ngay trên tổ quốc của mình" của những con người mang lý tưởng Tự Do và Dân Chủ.

Trời đã sắp vào thu. Hình ảnh những con đường lá vàng rơi rụng lại sắp sửa trở về. Hình ảnh một người đang lầm lũi quét lá nâu khô lại sẽ đến. Chung quanh lá sẽ vẫn rơi rụng. Người đàn ông sẽ vẫn cặm cụi quét, trong yên lặng, kiên nhẫn, chịu đựng. Ở bên kia con đường sẽ có những người đang ngồi bên trong khung cửa ấm nhìn ra. Trong bầu trời vào thu ảm đạm, sẽ không chắc nhiều người thấy trước mắt mình đang hé mở một mùa xuân quang đãng, không còn lá vàng và chỉ có cây xanh. Nhưng ai cũng sẽ biết, dù đó là người phu quét đường, dù đó là người bình thản trong nhà nhìn ra, đều biết là lá sẽ thôi rơi, sẽ được quét sạch, mùa thu vàng úa sẽ nhường chỗ cho trời xuân tươi sáng.

Không thấy đích đến nhưng biết chắc là đích đến hiện hữu, nhưng biết chắc sẽ có người đến đích. Chỉ thấy những con ve sầu thôi cất giọng buồn thảm sẽ biết chắc thu phong lại đến. Chỉ thấy lá rơi, chỉ thấy mùa thu hiện tại vàng úa chung quanh, nhưng biết chắc sẽ có ngày mãnh vườn sẽ sạch, mùa xuân sẽ tới. Đó chính là Niềm Tin và Hy Vọng. Trong niềm tin và hy vọng đó, dù biết rằng có thể chúng ta không làm được việc lớn để thay đổi thế gian, nhưng chắc chắn mỗi người chúng ta có thể làm được việc nhỏ. Từ việc nhỏ sẽ có khả năng tác động việc lớn. Mỗi người chúng ta không đủ sức làm một cơn sóng lớn chấn động mặt hồ, nhưng với một giọt nước nhỏ kết hợp với nghìn nghìn giọt nước nhỏ khác, cùng nhau ta vẫn có thể làm mặt hồ chuyển động. Đó chính là Nhận Thức và Dấn Thân.

Hãy tin và hy vọng. Vì đất nước đang trỗi mình. Vì dân tộc đang hồi sinh. Vì chúng ta không còn đơn độc. Tương lai sẽ phải tươi sáng như đêm phải nhường chỗ cho ngày.

Hãy nhận thức và dấn thân. Vì thiện phải thắng ác. Bất kỳ một chế độ nào không đáp ứng nguyện vọng của người dân, chế độ đó phải xụp đổ. Một họng súng có thể làm chùn bước một người nhưng ngàn họng súng, ngàn xe tăng sẽ phải chùn bước trước vạn người tay yếu chân mềm nhưng ý chí vững như tường đồng chắc như vách sắt. Mọi cuộc cách mạng đều bắt đầu và chấm dứt ở những đôi chân cùng nhịp bước của nhân dân. Một người bước nhiều người sẽ bước theo. Và ngày hôm nay, đã có nhiều bước chân đang tiên phong tiến bước.

Nhóm Chủ Trương Canh Tân

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Các bạn thân mến
Đọc bài viết của các bạn mà tôi đã không cầm đươc dòng nước mắt và tôi hiểu rằng từ nay mỗi chúng ta đã không còn đơn độc nữa.
Cảm ơn ngọn lửa mà các bạn đã nhen nhóm lên trong đêm mùa Thu ảm đạm và tất cả chúng ta tin rằng rồi đất nước sẽ trải ra những đêm mùa Đông cuối cùng để đón chào những ngày Xuân tươi sáng.
Thân ái
nguoiviet.2006