05 tháng 3, 2006

Đảng và Ma (CT22)


Xích Long

Ma có từ rất lâu nhưng đảng cộng sản thì mới có. Tuổi của Ma thì coi như gắn liền với tuổi của loài người còn tuổi của đảng thì mới được hơn một trăm năm. Dù đảng mới ra đời nhưng kinh nghiệm bất hảo của nó cũng đủ để làm cho người ta hãi. Vì loài người sợ ma nói chung, sợ chủ nghĩa cộng sản nói riêng, nên mới đây nghị viện Châu Âu đã ra nghị quyết 1481 lên án tội ác của chủ nghĩa cộng sản. Nó đã làm tình làm tội nhân loại trong suốt thế kỷ qua và vẫn tiếp tục “ám” một số quốc gia nữa, cho nên việc lên án là điều cần thiết. Điều đó không chỉ cần cho hiện tại mà còn có lợi cho tương lai vì biết đâu nó quay lại giống như ma lại hiện về. Tất nhiên chủ nghĩa cộng sản đã chết thật rồi. Thông thường sau khi chết thì người ta biến thành ma. Chủ nghĩa cộng sản cũng không là một ngoại lệ. Nó đã hóa thành một con ma.

Đất nước chúng ta vay xương vay máu nhân dân quá nhiều. Chiến tranh triền miên đã giết chết bao nhiêu người dân vô tội. Sông Gianh xưa vẫn còn đó là “sa trường, là nấm mộ trời Nam” với “xương tàn xưa chất đống”. Lịch sử Việt Nam nào có được mấy khi an lạc thái bình. Có thể nói từ thời hậu Lê là một cuộc chiến kéo dài suốt mấy trăm năm với những xung đột và chiến tranh liên tục. Ông cha chúng ta đã đổ xương máu quá nhiều bởi những tranh chấp quyền hành nội chiến, bởi những nỗ lực tự vệ sống còn với giặc ngoại xâm. Đất nước chúng ta từ đó chắc hẳn đã ngập tràn những hồn ma chiến tranh vất vưởng. Gần đây, đảng đã biến thành một con ma “cái” sản sinh ra ma nhỏ, chỉ huy đánh chiếm miền Nam. Nhiều người dân lại bỏ xác, phơi xương, vong linh không siêu thoát. Ma bay rợp trời, nhiều hơn cả số lượng đảng viên. Ngay tại trung tâm Ba Đình, đảng xây một đài tưởng niệm cho những cô hồn là những người lính vô danh đã ngã xuống. Hình dáng của nó cũng rất quái dị và vô duyên. Nó là chỗ trú cho hàng triệu con ma mỗi lúc bị xua đuổi. Tội tình chi ma ám cả Ba Đình.

Bị ma ám lâu nên người dân Việt nam hình như đã mất hết nhuệ khí rồi ư?. Nhà văn Dương Thu Hương bảo rằng “lòng yêu nước cũng giống như xấp tiền trong ví” đã bị tiêu xài quá nhiều trong các cuộc chiến tranh nên bây giờ hết rồi. Mọi người trở nên yếu đuối, bạc nhược và buông xuôi, cũng vật vờ như ma xó. Tôi thấy đó là một ý đáng ghi nhận nhưng chưa hẳn là đúng. Đôi khi lòng yêu nước cũng giống như “tiền trong lưu thông”. Nó không mất đi mà lại còn chuyển dịch, sinh sôi nảy nở thêm. Vấn đề là có những kẻ biến hình đã biển thủ nó, đã giành giật nó cho riêng mình. Đảng đã giành giật lấy quyền yêu nước để giờ đây tiếp tục dùng bùa phép của đầu tư, của hợp tác để cướp lấy xấp tiền trong tay nải của nhân dân. Nhưng khủng khiếp nhất là dùng ma để ám ảnh từng đảng viên một.

Đảng rất giống ma vì đảng độc quyền biến hoá, kể cả lòng yêu nước. Hiện nay việc tách đảng ra khỏi chính quyền, khỏi dân tộc khá khó khăn vì những điều đảng nói trong 60 năm qua đã đi vào não trạng của đại bộ phận nhân dân. Câu hỏi “Đảng này bây giờ là đảng của ai?” là câu hỏi hay và đang bắt đầu đi vào đời sống của người dân. Dù vậy, trùm trên đảng là còn cả một bóng ma chủ nghĩa, nó ám ảnh cả những người đảng viên dũng cảm nhất. Họp chi bộ trong cơ quan tôi, các đảng viên không nói với nhau những điều tốt đẹp mà chỉ im lặng để bóng ma giống như chiếc quạt trên trần ù ù chạy và hù dọa mọi người.

Phàm đã là ma thì quá là phức tạp. Hãi lắm. Nhưng thực ra nếu chúng ta đặt câu hỏi : “ma là như thế nào?”. Khi đưa về những câu hỏi cụ thể và nhận được những câu trả lời cụ thể chúng ta sẽ thấy ít sợ đi. À, hóa ra nó là có sừng, nó là gái đẹp, nó là bà cố tóc dài, nó là con bò, nó cười khanh khách…. Thế thì cũng không có gì đáng sợ lắm. Nhưng hơi khác, ma thì sợ ánh sáng, trong khi đảng thì không. Đảng là “sao mai”, là mặt trời, là “ánh dương”, là “hừng đông”. Đảng là ma ngày. Cứ mỗi buổi sáng thức dậy là đụng đến ma hành chính, đến ma công an giao thông, đến ma trật tự phường, đến hàng mã phong bì, thuế má, nghĩa vụ... Nó rình rập ban đêm và bủa vây ban ngày. Nó chui vào giấc mơ để đến khi trời sáng tung lưới vây bắt, lùng bùng đến nỗi cả những người cộng sản và những người chống cộng sản đôi lúc cũng không nhận ra nhau, ăn thịt nhau lẫn lộn, nhồm nhoàm và khanh khách cười đắc chí.

Có một sự thật rằng những khi ở một mình thì hay sợ ma vì vậy để tránh sợ ma chúng ta nên xích lại gần nhau, tạo thành từng đoàn thể, chung lưng đấu cật với nhau. Để đấu tranh được với ma ta nên tạo ra ánh sáng, đừng đấu tranh trong bóng tối. Dù sao thì đối với ma ngày vẫn còn dễ dàng xử thế hơn. Ánh sáng đó chính là Sự Thật. Chúng ta có thể bật bóng điện, rọi đèn, mang bóng cao áp vào hoặc đơn giản là đốt lửa lên. Ngọn lửa của con tim. Ngọn lửa của màu xanh canh tân rực cháy chắc chắn sẽ đem đến trong tâm hồn mỗi một chúng ta sự hướng thiện và khi đó là lúc chúng ta chiến thắng được con ma trong cõi lòng mình và như vậy chính ta đã đánh đuổi bóng ma khỏi tâm hồn mình. Triệu người như một, tự mình đốt đuốc lên thắp sáng chính mình thì chắc chắn sẽ không còn ma trên đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta.

Xích Long - Kẻ bị ma ám 16 năm nay.


Tôi đã thấy họ, ở những ngã tư đường, trên vỉa hè phố, nơi những góc chợ... Họ là những con người, hoặc bị tạo hoá, hoặc bị thế gian cướp đi một phần cơ thể. Họ, hoặc thiếu đôi mắt, hoặc thiếu đối tay, hoặc đôi chân hay tất cả. ... Họ lê la tìm sự mưu sinh bằng chính hơi thở của mình. Trên tay họ là những tấm vé số mời chào khách qua đường bằng hành động vẫy vẫy gần như vô vọng. Một chiếc lon móp méo cùng với một cây đàn cũ kĩ, những nốt nhạc xen kẽ với tiếng hát bi ai, đem “bán” cho những tấm lòng hảo tâm với một cái giá là những đồng tiền lẻ. Họ nằm trên một tấm ván bên dưới có 4 cái bánh xe và dùng một phần chi thể còn lại của mình cố đẩy cho chiếc “xe” trượt trên mặt đường gồ ghề sỏi đá, mang theo cả một khúc kinh cầu nguyện cho thế gian, được phát ra từ chiếc loa nhỏ cũng móp méo, rồi kèm theo những tấm vé số một bên. Họ đi tìm sự sống và khát khao cuộc sống.

Tôi đã thấy họ, trên những chiếc môtô đắt tiền, bên trong những chiếc xe con đời mới bóng lộn. Áo quần bảnh bao, giày da bóng loáng, ở những quán ba, trong những nhà hàng sang trọng. Họ, ăn những bữa ăn có thể nuôi sống một gia đình đông con trong một tháng, hay một năm và cũng có thể là hơn thế nữa. Họ, dùng đôi mắt sáng kiêu ngạo mà nhìn những người tàn tật xin ăn. Họ, dùng đôi tay lành lặn của mình bóp méo những chiếc lon bia còn nước để tỏ rõ “dũng khí”. Họ, dùng đôi chân không phải để đi mà chỉ để nghiền nát mẩu tàn thuốc đắt tiền, ra chiều đôi giày của ta là hàng hiệu. Đôi tai họ chỉ dùng để nghe tiếng sột soạt của đồng tiền mà không ai biết từ đâu họ có. Miệng họ luôn phát ra một thứ âm thanh kỳ lạ mà giới “phàm dân lành lặn” không sao hiểu được chứ đừng nói là những kẻ tật nguyền. Họ, xem nhẹ mọi vấn đề.

Tôi đã thấy ở hai con người. Một con người đã chết nhưng linh hồn vẫn luôn khao khát tìm về sự sống. Một con người vẫn còn đang sống nhưng linh hồn đã lạc mất đường về.

Không có nhận xét nào: