05 tháng 2, 2006
Sỹ Phu (CT21)
Vũ Thành Đô
Mùa xuân. Trời Bắc Hà se lạnh. Xuyên qua những hàng cây bàng trụi lá, câu hỏi của ông Nguyễn Trung cuốn theo gió, bay buốt vào tâm khảm của nhiều người vẫn còn tha thiết với núi sông: Sỹ phu Bắc Hà thời nay sao im hơi lặng tiếng? Câu hỏi làm se lòng nhiều người. Trong đó có người bạn trẻ luật sư Lê Quốc Quân. Hãy nghe lời của Quân như tiếng gió xé toạc những tàu lá chuối lương tâm của thế hệ chúng ta ngày hôm nay: ra trường với biết bao nhiêu suy tư ước vọng và lúc đó giống như mình đứng ở giữa ngã ba đường... Ngã ba đường! Nỗi phân vân thời đại này đã bám dai dẳng trường kỳ vào nhân dân ta khi vòng kim cô cộng sản chủ nghĩa đã được đem xiết lên đầu dân tộc. Lãnh đạo đảng muôn năm đứng trước ngã ba đường định hướng xã hội chủ nghĩa, kinh tế thị trường và cuối cùng chọn con đường ngắn nhất để đô la tuôn nhanh, chảy lẹ vào túi riêng. Ở trên những chiếc ghế ngồi cao nhất của cơ quan quyền lực, nhân dân ta căng mắt ra vẫn không tìm thấy được, ít ra cái gọi là con người cộng sản thuần thành, mà chỉ thấy nhốn nháo một đám lưu manh xôi thịt giành giật nhau để làm giàu hơn là lo chuyện quốc gia. Nhân dân thì đứng trước ngã ba đường gió bụi xác xơ giữa mackeno và trăn trở với tương lai của giống nòi. Đi về đâu đêm nay khi ngày không biết bao giờ tới? Và tuổi trẻ thì có người may mắn như Lê Quốc Quân: tốt nghiệp đại học, tôi quyết định làm giảng viên đại học và bám trụ ở Hà nội với cuộc sống ăn đong... Còn may mắn bởi vì bên cạnh Quân, nhiều người đã phải đem kiến thức của mình phơi khô trên những cánh đồng cỏ cháy, đem phương trình toán học xuống thành bài tính cộng trừ nhân chia trên những chuyến xe đò buôn bán ngược xuôi. Nhưng rồi thì bạn ta cũng phải bỏ dạy đi làm chuyên gia cho dự án nước ngoài khi thấy mẹ ngày càng già đi và các em đang lớn. Nhưng rồi bạn ta cũng phải chua xót khi nhận thấy rằng mình chỉ là những công dân hạng bét khi phải “thổi ý tưởng” vào cho các chuyên gia ngoại “cố vấn lại” thì lãnh đạo người Việt mới nghe... Lãnh đạo ta, những người "hẫng hụt về trí tuệ và phẩm chất so với đòi hỏi của sứ mệnh Đảng lãnh đạo trong nhiệm vụ dẫn dắt dân tộc ta tiến bước thành công trên con đường chấn hưng đất nước - Nguyễn Trung" không những không có đủ tri thức xây dựng đất nước mà còn không có tài dụng nhân như dụng mộc, đầu óc khô cứng với những tế bào nô lệ. Điều may mắn là đất nước ta vẫn còn những con người tự trọng và tự hào như Quân để bỏ làm thuê cho nước ngoài vì tự tin vào vị trí chủ nhân, vì lòng tự tôn dân tộc và tin vào dòng máu Việt của chúng ta. Nhưng trong một xã hội mà cơ chế lãnh đạo đã sản xuất hàng vạn chính nhân quân tử bằng lời nói - du đảng trộm cướp qua hành động thì bạn ta đã bàng hoàng nhận ra rằng phong bì là vũ khí phổ thông nhất của các doanh nhân. Nó giống như AR15 hay AK47, dù xuất xứ khác nhau và được đưa tới với những mục đích khác nhau, cùng tham gia cuộc chiến trên mảnh đất này, hữu dụng và tội lỗi như nhau trong thương trường. Và cuối cùng, trên con đường tìm kiếm, định cho mình một cuộc sống có ý nghĩa, bạn ta, dưới ngọn đèn dầu heo hắt như vận mệnh của đất nước, Tuổi trẻ Việt Nam đã tự hứa với lòng mình sẽ hoạt động luật sư cho người nghèo, góp một phần nhỏ bé bảo vệ những người thấp cổ bé miệng, sẽ cùng hàng triệu người Việt Nam đem bầu nhiệt huyết của tuổi xuân tấn công tệ nạn, đem lại công lý dân chủ thật sự cho dân tộc Việt Nam. Trong giây phút rất riêng tư nhưng đầy ý nghĩa đó, Lê Quốc Quân đã thực sự trở thành một sỹ phu. Ngọn đèn dầu hiu hắt trên bàn viết của Quân đang mang hình dạng của một ngọn đuốc kiêu hãnh rực lửa cháy.
Đất nước ta có bao nhiêu thanh niên, thiếu nữ như Quân đang âm thầm như đá tảng chờ một ngày vươn mình tựa Thái sơn? Bao nhiêu người đang đối diện với cuộc chiến khó khăn nhất để chiến thắng sự ươn hèn bạc nhược để đứng lên? Bao nhiêu người vẫn nung nấu trong lòng hoài bão xây dựng một cuộc sống thăng tiến xứng đáng với nhân phẩm con người và lý tưởng phục vụ Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam? Bao nhiêu người vững tin vào chính sức mạnh và trí tuệ của dân tộc Việt Nam để bằng mọi cách giải thoát đất nước thoát khỏi tình trạng tụt hậu, rệu rã ngày hôm nay? Chắc chắn là nhiều lắm. Vì một dân tộc dũng cảm không thể nào chỉ lật một trang sử bỗng biến ngay thành tập hợp của những kẻ yếu hèn. Một đất nước anh hùng không thể nào bỗng dưng biến mất những sỹ phu can trường. Vẫn còn đó. Phải còn đó. Và Lê Quốc Quân là một trong vạn người, triệu người. Ngày hôm nay lên tiếng nói.
Mùa xuân. Cây lá đang nẩy mầm. Hãy chào tạm biệt những buốt giá, cô đơn, tuyệt vọng. Hãy dang tay chào đón những con người đang gióng lên tiếng nói, đang hành động dũng cảm theo phong cách của những sỹ phu Bắc Hà muôn đời hiện hữu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét