05 tháng 1, 2006

Trường Khiếu Nhất Thanh (CT20)

Thạch Hãn

Thế kỷ 20 là một thế kỷ bất hạnh cho nhiều quốc gia. Trong đó có Việt Nam. Tùy góc nhìn để lượng giá một thế kỷ. Nhưng góc nào cũng phải thấy có hai quốc gia từng đầu hàng trong thế chiến thứ hai lại đang đứng hàng đầu về kỹ thuật và kinh tế của Âu châu và Á châu. Ngược lại, có đứa "chiến thắng", cả kẻ từng thắng trọn hai thế chiến, vẫn lẽo đẽo đội sổ trên bảng sắp hạng kinh tế thế giới. Chỉ vì đám lãnh đạo đã lỡ đội đầu và bắt dân gánh gồng một thứ chủ nghĩa mộng mị đầy bất trắc.

Sau nửa thế kỷ trắng xương ngập máu, đất nước vẫn phôi thai. Thực dân rồi cũng lui. Cộng sản vời chưa tới. Bầy lãnh đạo đã thành tư bản đỏ. Nhưng, cơm áo vẫn là nỗi lo toan canh cánh. Hạnh phúc vẫn là niềm mơ ước mong manh, của toàn dân. Nỗi đau thực tiễn là miếng ăn cái mặc. Cho những vợ góa. Cho những trẻ thơ. Cho những mẹ già trắng mắt tím gan vẫn còn tìm con chết vùi thây đâu đó trên Trường Sơn xẻ dọc.

Nửa thế kỷ đưa nhân loại vào cuộc cách mạng tin học chưa thể gọi là dài. Nhưng, nửa thế kỷ dìm cả dân tộc trong lạc hậu đói nghèo không thể cho là ngắn.

Nỗi đau tâm linh là khi có lũ văn nô nắn nót viết hoa chữ Người dành riêng cho lãnh tụ thì đồng thời cũng dồn sức xóa tan tính tình người, ở chính mình và ở mấy chục triệu dân: Xăng quý hơn máu. Súng quý hơn người. Chông mìn quý hơn tuổi trẻ. Khẩu hiệu quý hơn chất xám. Hận thù quý hơn tình yêu. Và sau cùng, Đô-la quý hơn tương lai đất nước... Hệ quả là từ đảng tính cong gối cúi đầu, chuyển ra ngoài thành bạo lực trấn áp, phản ứng xã hội đã đưa con người Việt Nam đi qua tiến trình hóa đá. Chỉ còn sâu trong lòng nỗi cay đắng dày vò đã trót làm nạn nhân của một đám lưu manh đứng đầu lịch sử.

Cả đến khi vách sắt thành đồng Liên Xô tan rã, gánh hát trung ương vẫn ư ử mớ tuồng tích cũ xưa nhạt thếch rỗng tuênh. Không ai không thấy cảnh mồ côi đột xuất của đảng. Cả tư tưởng lẫn ngoại tệ. Cả quân viện lẫn kinh viện. Cả ảo vọng lẫn viễn mơ. "Đường Kách Mệnh" dẫn vào lối cụt. Đành xoay ngang kinh tế thị trường. Thẻ tre đánh vang xóm vắng. Rao tiếng Quan Thoại, Quảng Đông. Cảnh chợ ế không dấu được ai. Đã vậy làm sao diễn mãi trò Sơn Đông thuốc dán? Lấy gì mại-dô mớ văn hóa-tư tưởng lưu manh?

Tuổi trẻ thời trước, nay đều đã lớn. Có quay mắt nhìn lại quá khứ khói nhang chủ nghĩa cũng chẳng thấy gì ngoài một chuỗi thê lương, ngoài nỗi xót xa một thời nghe lệnh đảng mà cõng đạn, tải thương, thồ gạo, chèn pháo, lấy thân lấp lỗ châu mai. Tuổi thơ không có. Tuổi xanh đã tàn. Tuổi đời gần cạn. Mọi hy sinh đều vô nghĩa. Mong nắng gặp mưa. Đợi ngày được tối. Đất nước điêu tàn. Nhân dân ly tán. Mọi khát vọng vẫn là chiêu bài huyền thoại. May đến cuối đời còn cơ hội nhận ra: Đảng không có khả năng gì ngoài gây chiến và phá hoại. Lãnh đạo thi đua vơ vét tài nguyên, kêu gọi nhân dân thi đua chắt chiu đóng góp, trải thảm đỏ đón rước cựu thù đầy đô-la, lại còn treo bảng "diễn biến hòa bình" trên nòng súng để đàn áp nhân dân cùng khổ. Liếm gót giày doanh nhân nước ngoài, quay ngoắc lại dí roi điện vào đám công nhân đình công cố gào thêm gạo.

Không thể nào đêm năm canh kéo dài thành thế kỷ. Tất cả phải đổi khác. Bắt đầu từ con người. Bắt đầu từ suy nghĩ. Không thể nào chấp nhận một cái đầu nghĩ cho triệu cái đầu. Không thề nào chấp nhận thứ chủ nghĩa ngoại lai làm khổ nhân dân. Không thể nào chấp nhận bất hạnh kéo dài triền miên năm gà sang năm chó. Bất hạnh đến từ đảng phải chấm dứt ở đảng.

Rõ ràng, những xả thân một thời vẫn tưởng là hy sinh như đảng từng dán nhãn, nhìn lại, hóa ra là toa rập cùng đảng để bủa giáng bất hạnh lên hàng chục triệu đồng bào. Rõ ràng, có quay phía nào, những dằn vặt vẫn xâu xé nát lòng và trách nhiệm vẫn lung linh trước mặt.

Hữu thời trực thượng cô phong đỉnh
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư ...
(Có khi xông thẳng lên đầu núi,
Một tiếng kêu vang, lạnh cả trời) (*)

Rõ ràng, Tiếng Nói Của Lương Tri đã gào vượt tầng xanh. Nối tiếp, hành động của lương tri đã vung cuốc xẻng liên kết thành nhiều "vùng nóng". Từ Kim Nỗ, Thọ Đà, Thái Bình, Xuân Lộc tới Cao Lãnh, Nguyệt Biều.... Từ cáo trạng Thủy Cung tới hàng núi đơn khiếu kiện. Từ Linh Trung qua Sóng Thần. Từ Phú Yên ra Phú Thọ. Phải tăng lương tối thiểu. Phải trả đúng tỷ giá. Phải tôn trọng nhân phẩm người lao động... Đảng đã chui ống đồng bằng những bước lùi chiến thuật. Ngần ấy không thể gọi là đủ. Bấy nhiêu không thể để cho qua. Người người đều biết rõ nguyên ủy của bất hạnh không phải chỉ cán bộ hay công đoàn, mà chính là cái đảng nô dịch và chế độ phi nhân này.

Nhìn ra mục tiêu đã là điều quan trọng. Quan trọng không kém là niềm tin sẽ đạt được mục tiêu. Quan trọng hàng đầu vẫn là liên kết mọi nỗ lực, từ trong ra ngoài, cả Nam lẫn Bắc.

Hãy gõ sẽ mở. Hãy đòi sẽ có.
Thái Bình vẫn ngún than. Nguyệt Biều còn bừng ngọn. Linh Trung đã phất cờ. Sóng Thần đang tung hứng. Mỗi nơi, mỗi người, hãy cùng nhau nổi lửa, góp gió.

Hãy làm chủ lấy mình. Hãy dồn đảng vào sâu hơn những bước lùi chiến lược. Hãy ôm lấy năm mới bằng nắm tay chấm dứt mọi bất hạnh Việt Nam, cho chính mình và con cháu về sau.

21 này là thế kỷ của chúng ta.

(*) thơ Hán: Dương Không Lộ, bản dịch: Kiều Thu Hoạch.

Không có nhận xét nào: