05 tháng 5, 2005
30 Năm Trong Vũng Lầy Ảo Tưởng (CT12)
30 năm trôi qua. Mới ngày nào cả nước bừng bừng lên cơn sốt trong những ngày đầu của Thống Nhất: đã hết rồi những tháng ngày Trường Sơn gian khổ, hết rồi nỗi lo ngay ngáy sinh Bắc tử Nam, hết rồi niềm đau thân thể tổ quốc bị cắt lìa bởi dòng sông Bến Hải. “Thắng giặc Mỹ ta xây dựng bằng 10 hôm nay”, lời nói một thời của Hồ Chủ tịch đã làm nức lòng lớp lớp thanh niên xung phong mang trong mình hành trang tư tưởng Thép Đã Tôi Thế Đấy của Nicôlai Ôxtơrốpxki lao đầu vào công cuộc xây dựng lại đất nước hòa bình. “Cánh cửa đi vào kỷ nguyên mới của Việt Nam mở rộng với chiến thắng ngày 30-4-1975 - Một ngày đong bằng nhiều thế kỷ hy sinh. Chiến thắng sẽ không dừng lại trong phạm vi giải quyết một cuộc chiến tranh mà từ chiến thắng, số phận khác của Việt Nam nổi lên như một nối tiếp lịch sử. Không làm cho Việt Nam vẻ vang từ chiến thắng là có lỗi với dân tộc, với quá khứ và tương lai...”. Niềm hưng phấn của ông Trần Bạch Đằng trong cái ngày lịch sử ấy đã nâng cấp cho những cái loa đầu đường tranh nhau hô hào sự nghiệp mới. Thế là những chiếc khăn quàng đỏ tung tóe ra đường làm nghĩa vụ công an. Thế là những tổ dân phố mải miết họp thâu đêm về các kế hoạch phòng gian bảo mật, trong thời bình. Cuối tháng 5 năm 75, ông Lê Duẫn vào Sài Gòn, ngay sau khi tuyên bố “Chiến tranh chấm dứt, không có kẻ thắng người bại” là chiến dịch học tập cải tạo được mở cửa để lùa hết những kẻ được gọi là ngụy quân, ngụy quyền vào chốn tù lao. Tại trung ương trong cơn say men chiến thắng, một cuộc chiến mới được lên khuôn. Ông Đỗ Mười hồ hởi phấn khởi lên đường vào Nam khai mào chiến dịch dẹp tư sản mại bản và công thương nghiệp tư doanh, xóa sạch sành sanh mọi ranh giới giàu nghèo bằng kế hoạch đổi tiền từng đợt, bằng những xe bít bùng hàng đêm xúc người thả xuống những cánh rừng hoang sơ kinh tế mới. Để mở rộng vòng tay hòa hợp hòa giải cho mọi thành phần dân tộc, ông Võ Văn Kiệt, ông Mai Chí Thọ tung ra chiến dịch vượt biên bán chính thức dưới danh nghĩa hồi hương cho người Việt gốc Hoa. Mỗi người 15 cây vàng. Dưới khẩu hiệu “tất cả cho sự nghiệp xây dựng đất nước xã hội chủ nghĩa, cho một Việt Nam bằng 10 lần 1975”, chỉ trong vòng 10 năm sau thống nhất, cả triệu người miền Nam ở tuổi 20 đến 40, lứa tuổi sung sức nhất phải khăn gói vào nhà tù cải tạo, góp sức làm no muỗi mòng. Hàng triệu trí thức, thương gia, giáo dục, khoa học... thành công trong xã hội tư bản trở thành tay trắng trên núi rừng kinh tế mới, trên đường vượt biên hay trong các trại tị nạn. Mười năm nổi bật một tầng lớp chiến thắng, giàu có và dư giả quyền lực trong vai trò đầy tớ nhân dân: Đảng Cộng sản Việt Nam. Mười năm, chôn vùi một tầng lớp bại trận, nghèo nàn về trí tuệ, cạn kiệt với đời sống trong vai trò làm chủ đất nước: Nhân dân Việt Nam.
30 năm trôi qua. ông Võ Văn Kiệt lên tiếng: “Lịch sử cũng như cuộc sống, cái đúng, cái sai nói một lần người ta hiểu, nói hai ba lần người ta im lặng, nhắc lại quá mức cần thiết thì có thể gây ra sự phản cảm. Trong khi đó theo tôi, chúng ta vẫn còn biết bao nhiêu điều cần nói, biết bao việc cần làm”. Cái điều cần nói mà ông không chịu nói là tài khoản 370 triệu đô la Mỹ trong ngân hàng nước ngoài của ngài cựu thủ tướng, là vụ tham nhũng nhiều triệu đô la trong công trình xây dựng đường dây tải điện 500KV Bắc Nam. 30 năm trước ông Lê Duẫn “nắm tay đưa lên cao, giọng đầy cảm xúc, nói: Đây là thắng lợi của cả dân tộc, không phải của riêng ai”. 30 năm sau, ông Võ Văn Kiệt tuyên bố: “tôi thấy không phải dễ dàng làm cho mọi người Việt Nam cảm nhận được điều đó”. Câu trả lời tại sao không thể dễ dàng thì cả nước điều biết và tất cả quan chức lãnh đạo đều biết. Và tất cả cũng đều biết rằng đó chỉ là một màn bi hài kịch những tưởng phải được kéo màn từ nhiều năm trước.
30 năm trôi qua, nhân dân Việt Nam phải tiếp tục sống trong vũng lầy ảo vọng của những kẻ có tài cầm súng nhưng ngu dốt trong công cuộc xây dựng đất nước. Điều bất hạnh cho dân tộc ta là những người này vừa là những thiên tài kịch gia vừa có khả năng đàn áp và khủng bố một đa số quần chúng một cách tinh vi không thua bất kỳ một hôn quân phong kiến nào trong lịch sử nhân loại. Nhưng lịch sử là một chuỗi dài lặp lại của những chân lý bất di bất dịch: Bất kỳ một chế độ nào không đáp ứng được lòng dân, chế độ đó sẽ phải sụp đổ. Ảo mộng nào cho dù kéo dài bao lâu rồi cũng có ngày tỉnh thức. Lúc đó, ánh ban mai sẽ rọi sáng trên quê hương Việt Nam, không phải bằng những tuyên truyền mị dân của những bộ xương thần tượng được đánh bóng của Đảng và Nhà nước, mà bằng sự bừng tỉnh của nhân dân nhận ra rằng tương lai và vận mệnh của cả dân tộc không thể nào nằm trong tay một thiểu số độc tài đảng trị.
Nhóm chủ trương Canh Tân
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét