05 tháng 6, 2005

Vượt Qua Triền Núi (CT13)

Cành Nam


Chuột !

Lũ chuột táo tợn. Nghe các nhà lãnh đạo báo động toàn nước thế; rằng chúng rượt đuổi chó và giết cả mèo. Tài liệu báo động khẩn của trên ban xuống rằng chúng cắn những đứa trẻ nằm trong nôi; ăn những tô cơm còn trong nồi; nếm canh ngay từ thìa của bà nội trợ. Chúng cắn thủng mẹt hong cá khô, còn làm ổ ngay trong mũ của một số nhà cách mạng lão thành. Chúng dám ảnh hưởng lên những câu chuyện phiếm của các bác nông dân, của những cô gái lao động nông trường. Các cấp báo động khẩn rằng tiếng kêu của chúng ngoan cố phát ra suốt ngày đêm, từ khắp hang cùng ngõ cụt, dưới nhiều âm điệu khác nhau, phải canh phòng cao độ.

Nghe cấp báo, toàn đảng hồi hộp, lo âu. Cả nước cũng cuống quít, sợ hãi theo, dù không rõ điều gì cần lo sợ. Những nhà lãnh đạo tối cao bỏ nhiều ngày tháng để họp bàn, tìm phương đối phó. Trong phòng họp: sự im lặng thần thánh, tuyệt đối. Chỉ có giọng của ngài lãnh đạo ngồi trên cao: ‘Chúng ta phải có bẫy; phải tạo ra bẫy cho chúng sập vào, rồi giết sạch cả lũ!’. Ngay lúc vị lãnh đạo kính mến vừa tuyên bố, chợt ở cửa ra vào, có tiếng động sột soạt. Cả phòng họp nhốn nháo: ’Cái gì thế ? Cái gì thế ?’. ‘Không sao, không sao. Chỉ tiếng giầy ai đó trên sàn ngoài cửa!’. ‘Ôi, bất cứ tiếng động nhỏ nào như tiếng loài chuột cũng làm tim tôi muốn rớt ra ngoài!’... ‘Này, cứ vào đi. Cửa không khóa lâu rồi!’. Ngài lãnh đạo kính yêu to tiếng mời. Và từ cửa bước vào một anh chàng lạ mặt. Áo quần còn lạ mắt hơn vì chói chang một màu đỏ, từ đầu tới chân, với giữa ngực áo lại đượm một mảng vải vàng to. Và anh chàng thì cao, gầy, gầy lắm. Chỉ đôi mắt thì thật là sáng, thật là xanh. Màu xanh tràn đầy hy vọng. Tóc tai lởm chởm, da mặt sạm nắng cháy. Mặt mày nhẵn nhụi, không râu. Nụ cười cứ chợt đến chợt đi từ cặp môi còn rất thắm.

Anh chàng lên tiếng: ‘kính thưa quý ngài, tôi có khả năng diệt được loài chuột dữ. Không kể gì chuột, bất cứ vật gì sống dưới ánh mặt trời này, dù chúng là loài bò sát, hay chui lòn, hoặc biết bay, thậm chí biết lặn sâu dưới đáy, tôi đều có thể làm cho chúng phải biến đi. Chỉ xin các ngài, khi xong việc, cho tôi được hưởng những ngọn gió bên ngoài những cánh đồng thổi lại!’ Giọng hớn hở của ngài lãnh đạo kính yêu: ‘gió trên đồng? cho anh hít thở gió khắp nơi kia chứ, sá chi ít gió trên đồng!’. Cả phòng hội đồng hớn hở, vui mừng đến ngạc nhiên.

Bước lên đường, anh chàng cao, gầy, mặt sạm nắng hăng hái lên đường. Lòng vững một niềm tin vào lời hứa trân trọng, đáng quý của những nhà lãnh đạo cả nước. Anh ta rút cây sáo để sâu trong mảnh vải vàng nơi ngực áo đỏ ra. Anh ta cất tiếng sáo du dương. Từ khắp các cánh đồng, khắp các ngõ hẻm, từ mái tranh đến những tòa nhà cao, từng đàn, từng đàn chuột kéo nhau ra đường. Anh chàng cao, gầy đi trước, cả lũ chuột bước từng bước theo sau. Đến khi tới ngay bên bờ sông, chúng đồng loạt nhẩy xuống, nước cuốn chúng đi mất dạng ! ...

Các anh nên nghe tiếng người dân cả nước hoan hô vang dội. Mọi người mừng vui, ca hoan ngày đại thắng đến rồi. Tiếng thúc dục của những ngài lãnh đạo tối cao: ‘Mau, mau lên đi. Nhanh chóng lên đi. Tìm gậy, sào tre, chọc hỏng ổ của chúng, nén chặt hang động chúng ..!’ Đang hò hét, thị uy, bất chợt hiện ra trước mắt, mặt anh chàng cao gầy, da sạm nắng chân chất kia: ‘kính thưa ngài lãnh đạo kính mến, xin ngài giữ lời cho tôi đến với những cánh đồng đầy gió’. Mặt ngài lãnh đạo tái xanh lại: gió trên đồng? Các quan chức khác cũng xanh mặt vì giận. ‘Hựm, cho cái thằng này hít thở những ngọn gió tự do bên ngoài thổi vào ư ?’ ‘Sau hít thở, nó sẽ đòi thêm gì chứ ? ‘Cho nó tự do đi lại, thế nó lại mang những ngọn gió ấy đến các nơi khác thì sao?’ ‘Cái gì cũng phải có giới hạn chứ’. Ngài lãnh đạo tối cao cả nước, khoát tay: ‘ Này, này, chúng tôi thấy với chính mắt đấy nhé. Cả đàn chuột tự kéo đến bờ sông, sẩy chân, rơi tòm xuống nước mà chết đuối đấy nhé’. Nháy một bên mắt, ngài lãnh đạo xéo mồm cười: ‘Vả lại, đất nước còn nhiều khó khăn. Vừa thoát cuộc chiến 30 năm, lại bị lũ chuột dọa dẫm đêm ngày. Hay là thế này, ta cho anh ít bạc nhé, 50,000 đồng nhé. Hay muốn tí quyền chức cũng không sao nào!’. Các ngài hí hửng xoa tay, thầm thì với nhau: ‘ai lại chả ham bạc, ham quyền hơn ham tí gió ngoài trời!’.

Gương mặt anh chàng gầy, cao, da sạm nắng càng gầy, càng sạm. Nụ cười biến mất, đôi môi không thắm nữa mà khô, tái. Anh kêu lên sảng sốt: ‘không, không thể nào lại lừa tôi. Tôi không chờ được nữa. Này, các ngài đáng kính yêu ơi, các ngài hãy biết, tim tôi đầy nhiệt huyết. Đó là do chính các ngài đã tạo ra phần nào, nhưng hãy nhớ, nhiệt huyết tim tôi có thể dùng vào việc khác’. Ngài lãnh đạo mặt đổi sắc tím: ‘Mày dám cả gan dọa dẫm cả chúng tao à ? Mày biết làm gì ? Mày có thể làm gì được? Muốn thổi sáo à? Cứ thổi đi, thổi đến khi chú mày vỡ tung buồng phổi xem được gì nào.’

Đau khổ, thất vọng. Anh chàng mặc áo đỏ, ngực vàng ngồi gục đầu dưới gốc cây to. Nghĩ suy nhiều năm tháng. Một ngày nắng lên, anh ta dõng dạc đứng lên. Trên người anh ta, không còn chiếc áo đỏ màu năm cũ. Nay chỉ còn lại màu vàng loang từ ngực áo. Cả người anh ta nay nhuộm thắm màu vàng, màu của nước da những người đồng bào, cùng chung một quá khứ, nguồn gốc với anh. Chàng thổi sáo cất bước lên đường. Và từ đó, anh ta thổi lên hai nốt nhạc. Hai nốt Tự Do. Rồi anh thổi thêm hai nốt khác. Hai nốt Dân Chủ. Và tuần tự, những nốt nhạc, Nhân Quyền, Dân Quyền ... tiếp tục tràn khắp đường phố mà anh đi qua. Từng đám đông bước xuống đường. Đám đông hân hoan cùng tiếng sáo. Theo tiếng nhạc thúc giục, những đứa trẻ túa ra khắp phố phường. Chúng vỗ tay, chúng đánh nhịp, miệng chúng hát lên bài ca Tuổi Trẻ. Khi nốt nhạc lên cao điểm, lũ trẻ đồng chạy cả lên đường. Tất cả những đứa trẻ trai lẫn gái, với những đôi má bắt đầu hồng, những đôi mắt đượm lại màu xanh. Màu xanh chứa chan hy vọng. Màu xanh của tương lai một nước.

Và khi chúng chạy đến bên triền núi, chợt mở ra một khoảng không gian vô hình. Tựa như một hang động chợt mở toang lối vào. Cái không biết, cái vô định đang chờ phía trước, nhưng cái đang có, đã rõ, có còn chi để luyến tiếc chăng ? Và anh chàng thổi sáo bước vào trước, lũ trẻ nối bước theo sau. Và khi tất cả đã vào hết cả; cả đứa trẻ cuối cùng trong cả nước, cánh cửa vô hình bên triền núi đã khép nhanh. Đóng chặt lại sau lưng, biến mất đi phía trước, kìa tương lai một nước !

Cuối cùng, thì tất cả chỉ nằm ở hai lựa chọn: ở lại phía sau với những dối trá quá khứ, chuyên quyền thực tại, đánh mất tương lai; hay dứt khoát tiến về phía trước vì tương lai thế hệ một giống nòi.

Không có nhận xét nào: