05 tháng 6, 2006

Hoa Giữa Rừng Gươm (CT25)


Nguyễn Thái Bình và Nhóm Phóng Viên Hà Nội

Thông minh xinh đẹp, nổi tiếng trong số dân oan khiếu kiện, đó là chị Đỗ thị Minh Hằng (số 1 Trại Nhãn Ô chợ Dừa Hà Nội). Chị là người đã từng viết đơn tố cáo quan chức, cán bộ cộng sản ăn bẩn, ăn cả xác người chết sau cái chết của con trai chị là cháu Dũng tại chân cầu Xương Giang, huyện Yên Dũng, tỉnh Bắc Giang. Sau đó nhờ sự tiếp tay của nhóm phóng viên Hà Nội chuyên phụ trách mảng dân oan, bài thứ 2 về cái chết của con chị được tung ra với nhan đề: Mất con, mất của, lại còn mất nốt niềm tin đã nhanh chóng lan ra trên các trang web của Hải Ngoại và ít nhiều để lại ấn tượng cho bạn đọc. Bài viết đã nói lên tính chất dã man tàn bạo của luật pháp Việt Nam, của những kẻ luôn tự tôn vinh: “vịn vai đời mà sống” cho nên sẵn sàng vịn vai cả người chết để làm tiền trên lưng nạn nhân là chủ xe - kẻ đã gây ra cái chết oan nghiệt cho cháu Dũng khi xe chở quá tải, nổ lốp giữa đường lại không bật đèn trần, đèn mui hay bất cứ một tín hiệu nào trong đêm tối… Năm năm trời vụ án vẫn nằm trong mịt mù của bóng tối. Con chị chết không được một nén nhang, một lời hỏi han, chia xẻ từ phía chủ xe và công an - những người thụ án, mặc nước mắt người mẹ thấm đẫm từ đầu đến cuối lá đơn. Từ đó chị tham gia trong đoàn quân khiếu kiện đông đảo tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng và là người dẫn đầu đoàn quân với những tên tuổi sáng ngời như chị Vũ thị Bình từ Hải Phòng, bác Nguyễn văn Nghiệp ở Đồng Tháp, chị Trần thị Bông ở thành phố Hồ Chí Minh, bà Nguyễn thị Lợi ở Đà Lạt v.v... Họ chuyên chặn xe các đoàn đại biểu quốc hội tại 37 Hùng Vương hoặc nhà riêng của các lãnh đạo để đưa đơn. Mỗi lần như vậy chị la hét đến khản giọng, quyết không chuyển đơn cho bất cứ nhân viên dưới quyền nào mà yêu cầu đích thân lãnh đạo phải ra nhận đơn, từ Phạm Gia Khiêm, Quách Lê Thanh, Nguyễn văn Yểu, Lê Đình Đấu, Trương Vĩnh Trọng v.v... Chị và bạn bè đã hát vang những bài ca cách mạng do chính các chị “tự biên tự diễn”: Vùng lên dân oan Việt Nam anh hùng, vùng lên xông pha vượt qua bão bùng, thề cứu lấy nước nhà thề hy sinh thân mình, cầm đơn cương quyết xốc tới… Bao nhiêu lần bị lãnh đạo nhận diện, cật vấn, đối chất, công an xô đẩy, quăng quật túm tay, bấm huyệt... mà chị gan không núng, chí không sờn, cứ vèo vèo xe máy, phía sau là bác Ba Nghiệp đeo đầy huân chương nhận đơn của bà con chất đầy bao tải, để đưa thẳng vào tận cổng nhà lãnh đạo yêu cầu giải quyết. Không ít lần bị lãnh đạo “chơi khăm” nhận đơn ra vẻ quan tâm, xong xe đi chưa được 1 quãng ngắn đã thò tay ra cửa xe vứt hết đơn vào gốc cây ven đường, cả đoàn lại xông lên chặn bằng được, dù lái xe tha hồ luồn lách lẩn trốn, cuối cùng trước đông đủ bà con chị bắt kẻ lừa dân phải nhận một bài học thích đáng, ra khỏi xe, nhận lại đơn và biến hắn thành cái đích để dồn mọi sự xỉ nhục lên đầu: “Ôi bác Trọng ơi là bác Trọng ơi, nghe bác phát biểu trên đài trên báo thấy những là phải biết thương dân, để dân oan ức là lãnh đạo có tội, nào là dân có quyền khiếu nại các cơ quan công quyền của nhà nước để đòi hỏi quyền lợi cho mình v.v... nghe mà rớm mắt, ứa lệ, nhưng hôm nay chứng kiến cảnh bác giả vờ nhận đơn rồi nhẫn tâm vứt đơn của bà con xuống lề đường, gốc cây mà tất cả dân oan Việt Nam đều…ứa lệ đũng quần…bác Trọng ơi là bác Trọng ơi…”.

Năm năm trời vụ việc không hề được giải quyết. Công lý vẫn trong màn đêm dày đặc, cấp trên chỉ đạo cho cấp dưới, cấp dưới lại chỉ đạo ngược lại cấp trên bằng hàng chục chiếc phong bì biếu xén… Thế là hoà cả làng, chỉ có đứa con ngoan ngoãn của chị là thua thiệt đủ đường, nào không làm chủ tốc độ, nào xe cháu điều khiển là xe ăn cắp v.v.... Cực chẳng đã, chị phải nhờ người chuyển đơn lên mạng toàn cầu và trở thành cái gai trước mặt kẻ cầm quyền là chính đảng cộng sản. Sau khi rung chuông bài đầu tiên với khẩu hiệu đầy ấn tượng: Cộng hoà XHCN lầm than, mù loà, mị dân, lừa dối,... chị đã lọt vào tầm ngắm của Đảng và được mời lên đồn công an làm việc. Tại đồn công an phường Ô chợ Dừa các cán bộ công an từ bộ, sở, phường thay nhau chất vấn chị: Nào ai là người đã viết đơn cho chị, ai tiếp tay đưa bài lên mạng, thực chất xã hội mình dân chủ gấp triệu lần tư bản, sao lại như khẩu hiệu của bài viết được? đây là 1 sự vu khống trắng trợn, một sự xuyên tạc, báng bổ quá trình đổi mới 20 năm của Đảng, kèm lời đe doạ: Chị hãy cẩn thận, nếu còn tiếp tục lợi dụng dân chủ kiện tụng theo kiểu này bản thân chị sẽ không bao giờ được bước chân ra khỏi địa phận Việt Nam, con cái chị sẽ không thể đi đâu xin việc được…

Lần thứ 2 với bài báo: Mất con mất của lại thêm mất nốt niềm tin, chị lại bị mời lên đồn để “vạch lá bắt sâu”:

- Tại sao chị có bài báo này? Ai đưa cho chị?

- Tôi không biết: Sáng ra mở cửa đã thấy trước cửa rồi.

- Chị đưa đơn cho ai để người ta viết bài nói xấu chế độ?

- Đơn của tôi rải khắp thành phố, cứ ông đi qua, bà đi lại, các cháu học sinh đi ngang tôi cũng phát. Khi Đỗ Nam Hải ra nhận đơn tôi cũng đưa, nhà sư Thích Đàm Thoa bảo cần 1 bộ nhờ người đưa lên mạng tôi cũng đưa… Sự Thật có đường đi riêng của nó, làm sao các anh cấm đoán được?

- Rõ ràng trong đơn chị viết kính gửi bà Louise Arbour, Cao ủy Liên Hiệp Quốc, chữ chị còn rành rành ra đây còn cãi...

- Đúng là tay tôi viết, không tìm được công bằng trong nước thì tôi phải tìm đến thế giới, oan có đầu, nợ có chủ, tôi phải khấn 9 phương Trời, 10 phương Phật để mong nỗi oan của con tôi được giải toả, tại sao 5 năm trời các anh không giải quyết đi? Chúng tôi có muốn đi vòng trên đường thẳng đâu? Lỗi tại tình người, luật pháp và đạo lý của nhà nước cộng hoà XHCN Việt Nam đấy chứ, đâu phải lỗi tại tôi.

- Chị ám chỉ ai là quỷ đỏ, quỷ đói, ăn cả xác người chết?

- Tôi đâu có ám chỉ mà sự thật rành rành ra đấy, cái chết của con tôi đã bị các anh lợi dụng triệt để tống tiền lái xe, ăn ngập cả trăm triệu… phần xương, phần thịt còn dắt trên kẽ răng công an các anh… không là quỷ đói, quỷ đỏ thì là người lương thiện à? Công an là bạn dân hay là nạn dân?

- Chị nghĩ sao về câu khẩu hiệu trong bài? Thực tế Việt Nam đang đà phát triển, kinh tế, chính trị ổn định nhất ba nước Đông Dương, hơn cả Trung Quốc, Thái Lan, sao lại dám nói là lầm than.

- Bản thân tôi và cả chục triệu dân oan Việt Nam đang lầm than đây này. Nếu không là sự mù loà, mị dân, lừa dối tại sao số án oan có thể nhiều đến thế, người người kêu oan, nhà nhà kêu oan, số vụ việc tồn đọng lại dai dẳng đến thế 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn thế…

- Chị liệu hồn, nếu lần sau chúng tôi còn bắt gặp chị nhặt những bài này trước cửa, chúng tôi sẽ lập biên bản.

- Nghị định 69 CP về tự do ngôn luận các anh để đi đâu ?

Bí lời, cán bộ đập bàn ra oai:

- Đề nghị chị xử sự cho đúng mực, đừng dân chủ quá trớn.

Nóng tiết chị đập bàn trở lại:

- Các anh doạ ai hả? 6 khẩu hiệu của công an nhân dân các anh để đi đâu hay đem vào lăng ướp theo xác ông Hồ rồi: Đối với nhân dân phải kính trọng lễ phép!...

Không chất vấn nổi người đàn bà chân yếu tay mềm nhưng đại diện cho lẽ phải, chính nghĩa, chúng dở trò doạ nạt dụ dỗ, cưỡng ép chị về nhà để có cớ lấy thêm giấy tờ, tài liệu, nhằm hoàn tất hồ sơ vụ án lấy công, lĩnh thưởng, kéo theo cả đại diện hội phụ nữ, nơi chị tham gia hoạt động từ thiện, xã hội. Biết không về không xong với các “chú lính chì dũng cảm” gan lì có một không 2 trên thế giới, chị đành phải tương kế tựu kế, hòng hạ bệ chúng trước đám đông:

- Đề nghị các anh dừng lại trước cửa cho tôi khám, nhỡ các anh bỏ thuốc phiện, chất nổ, đồ buôn lậu vào nhà tôi thì sao, dựng vụ, vu khống là nghề của công an các anh mà, làm sao tôi tin được?

Cực chẳng đã cả 4 tên giơ cao tay quá đầu để chị chứng kiến bà hội trưởng hội phụ nữ nắn từng túi áo, túi quần của chúng.

Cuộc khám xét diễn ra suốt 2 tiếng đồng hồ, 10 giờ đêm chúng lại điệu chị lên đồn cùng 1 đống tang vật vụ án - gồm toàn những bài rút trên mạng toàn cầu, những tờ rơi của các nhà dân chủ, bản phô tô văn bản tài liệu liên quan đến “tiền, đồ” của các lãnh đạo - cũng chính là tiền đồ của dân tộc Việt Nam. Đơn giản vì tiền USD và nhà hàng, khách sạn, biệt thự của vua, quan “đồng chí” càng lớn thì tiền đồ của dân tộc càng sa lầy thảm bại.

11 giờ đêm, sau cả 3 tiếng đồng hồ tra vấn, đấu tố, viết bản cam đoan, tường trình, chị mới được chúng thả cho về, để “nghỉ ngơi tĩnh dưỡng” sáng mai - 8 giờ lên làm việc tiếp. Nội dung chủ yếu là cấm đi kiện trong kỳ đại hội Đảng, không nên quan hệ với đối tượng xấu, chuyên nhận tiền của bọn “lưu vong phản động” về ăn chia (được nhà sư Thích Đàm Thoa kịp thời tố giác với cơ quan an ninh) nhằm ngăn chặn một việc làm vô cùng xấu: Bắn tin cho nước ngoài lấy tiền v.v và v.v

Biết mình đại diện cho chân lý, chính nghĩa, ma quỷ phải sợ người chứ không thể ngược lại, nên suốt buổi làm việc chị đã tỏ rõ chất thép của mình, kể cả viện dẫn đến cái chết:

- Đời tôi đã ba lần tự tử hụt vì không muốn sống với lũ quỷ các anh, giờ kể cả phải hy sinh mạng sống, tôi đâu có sá. Còn phải sống ngày nào trên đời trong bầu không khí ô nhiễm vì bị các anh vấy bẩn này tôi đâu có thiết. Chết trong còn hơn sống đục…vì thế việc các anh anh làm, còn đường tôi tôi đi.

12 giờ chúng phải thả cho chị ra sau khi đã bị chị dồn vào tận chân… của các lẽ phải, điều hay ở đời, cái mà bọn chúng phải biết mà tránh để khỏi để lại hậu hoạ cho con cháu: Một đời làm lại (tay sai nha lại) tam đại dở hơi.

Dù phải dồn hết tinh lực vào trận đấu trí, bảo vệ lẽ phải, niềm tin đến mức run người, lạc giọng, được bọn chúng dở giọng mua chuộc, mua phở, nước ngọt, chị không hề động đến một giọt, mà còn khẳng khái dồn ép chúng:

- Tôi ăn phở, uống nước của các anh để bị các anh cho thuốc độc, hơi độc, chất gây nghiện vào nhằm phi tang nhân chứng à? Bao nhiêu nhà dân chủ, bao nhiêu lãnh đạo có lương tâm, từ Dương Bạch Mai, Hoàng văn Thái, Đặng Kim Giang, Lê Trọng Tấn…đều bị các anh ngấm ngầm hạ độc, người dân Việt Nam ai còn lạ gì bộ mặt thật của các anh- những con chó săn trung thành của Đảng cộng sản khủng bố, bóc lột, tham tàn, đểu cáng mị dân này….

Suốt 7 ngày chúng họp, dù bị cấm đoán đi kiện, gặp gỡ bà con khiếu kiện, cả một tá chó săn trung thành khủng bố đàn áp về tinh thần ngồi canh trước cửa hoặc bám theo từng bước, chị vẫn lặng lẽ giúp dân theo cách của mình. Trước đó - người cha của chị bằng tấm lòng cứu nhân độ thế - thân như chiếc bóng lạt phai mà tâm lại như kho báu như lai phật đường, cứu 3 vạn người bệnh trong dịch sốt xuất huyết mùa hè 1969 (được bộ trưởng bộ Y tế Tôn Thất Tùng mời vào bệnh viện đầu ngành của trung ương để cùng đội ngũ bác sĩ kết hợp đông tây y chữa bệnh cho dân). Nay ông đi rồi, hào quang linh diệu từ muôn phương còn để lại, thì chị- vốn là con gái duy nhất của ông không thể làm trái những điều ông đã dạy, những việc ông đã làm, đó là phải biết “cứu người trong cõi luân thường vi vô”. Điều mà văn hoá Đảng cấm nghẹt thì chị theo văn hoá truyền thống dân tộc giúp họ - những người dân thấp cổ bé họng, đầy mình oan khiên, những thân phận chị Dậu vật vờ câm nín mà tiền đồ đen tối hơn tiền đồ chị Dậu từ năm 1930, từ khi có đảng tiếm quyền, bóc lột, đè trăm thứ thuế lên đầu, thẳng tay lừa đảo họ bằng những dự án ma, lấy đất chia nhau và sẵn sàng đàn áp nếu không chịu nhận số tiền đền bù, thực chất là bố thí sau khi đã cướp không miếng đất hương hoả tổ tiên của họ. Một hành động của lũ Bá Kiến thời nay: Lấy 10 vứt trả 1… vì thương….

Chứng kiến cảnh chị tất bật bên bà con khiếu kiện ba miền, nhường cơm xẻ áo, nay bị gọi lên đồn chất vấn, mai có công an đến nhà dò hỏi, xét nét, phao tin đồn nhảm để hạ thấp uy tín danh dự chị, những cựu chiến binh già truyền tay nhau bài thơ viết về chị còn tươi màu mực:

Hoa Giữa Rừng Gươm

Cánh hoa giữa rừng gươm
Làm bao người khiếp hãi
Cũng bao người muốn hái
Lại bị giáo gươm khua

Ôi thời đại yêu ma
Công an là giẻ rách
Lãnh đạo mình tắc trách
Ăn hết phần dân ta

Lừa dối và điêu ngoa
Nhũng tham và khủng bố
Bao nhiêu trò nhăng nhố
Từ ngày đảng sinh ra

Đảng uống dòng suối đen
Của độc tài chết chóc
Quên nỗi khổ người dân
Đảng lạnh lùng cướp bóc

Dân tộc còn lao đao
Bởi đảng kia dối trá
(Văn hoá đảng càng cao
Dân mình càng mất giá )

CCB Võ Quế Dương


Xin mượn đầu đề bài thơ để làm tựa đề cho bài viết về chị- một cái tên không thể nào lột tả chính xác hơn, vì chị vốn dĩ đã là một bông hoa nức tiếng Hà thành xưa nay, lại biết chọn cách sống cho mình theo tấm gương lẫm liệt của người cha, đi ngược với những gì đảng làm: Đó là tham nhũng, khủng bố, dối lừa, mị dân v.v... nên phải chịu cảnh làm một bông hoa giữa rừng gươm của kẻ thù dân tộc- đó là Đảng cộng sản Việt Nam và bè lũ hôn quân của Đảng.

Không có nhận xét nào: