Châu Đình Khoa
Trời đang ở vào những ngày cuối hạ. Những hàng lá me đang thẩm sắc màu. Bầu trời cao và xanh trong. Nắng chang chang mê mải múa. Nếu cuộc đời có bốn mùa xuân hạ thu đông thì tuổi trẻ chúng ta đang bước vào những ngày tháng Hạ với nhiều hoài bão cho cá nhân và cuộc đời. Hoài bão và lý tưởng tuổi trẻ đang được nhắc đến rất nhiều trong các diễn văn, báo, đài, Tivi, và các phong trào ở nhiều thành phố. Nhưng chẳng thấy ở đâu, chúng ta nghe được hoài bão của chính mình.
Vậy, hoài bão của bạn là gì? Bạn muốn được vào trường tốt, phù hợp với khả năng học vấn và kết quả thi cử của mình? Hoặc bạn đã tốt nghiệp đại học và đang bươn chải kiếm một việc làm thích hợp? Ước muốn bình thường nhưng vẫn là hoài bão nhức nhối trong tình trạng thất nghiệp trầm trọng hiện nay của sinh viên mới ra trường. Bạn tốt nghiệp luật sư nhưng đang làm tiếp viên khách sạn; sinh viên kinh tế nhưng lại là hướng dẫn viên du lịch; giáo viên tiếng Anh nhưng phải mở lớp miễn phí trường làng... Bạn đang bức xúc vì đã không đủ tiền chi phí lót đường để được nhận vào công ty hoặc cơ quan nhà nước vì mảnh bằng bạn có không phải là lá bùa tiến thân? Hay bạn đang ước ao được xuất khẩu đi lao động, làm gì cũng được miễn sao có tiền? Thế là bạn phải xanh máu mặt để bước qua cửa ải đầu-tiên-tiền-đâu của công ty môi giới. Bạn đang làm việc ở Hàn Quốc, Đài Loan? Bạn có dành dụm đủ tiền chưa để trả món nợ từ 3 đến 4 nghìn đô la Mỹ lót đường trước khi đi? Và hoài bão bây giờ chắc đã thu hẹp lại trong ước muốn được yên thân, tuân phục những chèn ép của chủ nhân người Đài, người Hàn hầu khỏi bị đuổi về nước trước thời hạn hợp đồng.
Trời đang ở vào những ngày cuối Hạ. Bầu trời thì cao nhưng sao những hoài bão vẫn cứ chùng thấp. Tuổi trẻ sung mãn như sóng tràn nhưng ước vọng vẫn loay hoay nước đọng ao hồ. Sao thế bạn? Bạn có bao giờ nghĩ rằng nếu có dân chủ, tự do, đa nguyên và pháp trị thì sự công bằng và trong sạch trong xã hội là hiển nhiên và những vấn đề của mỗi chúng ta sẽ được giải quyết? Không chừng những khó khăn và bất toại của chúng mình sẽ tự nhiên biến mất sạch sành sanh và hoài bão của chúng ta sẽ thực hiện được một cách dễ dàng. Chắc rằng lúc đó chúng ta sẽ cảm nhận rằng những hoài bão tưởng như to lớn hiện nay lại là những điều rất bình thường trong cuộc sống của con người ở thế kỷ 21. Bạn hỡi !, những hàng lá me ngoài kia đang thẩm sắc màu. Sao ta không thể như chú chim kia, cất cánh ngang tầm với vòm cây lung linh nắng để thấy mình gần hơn với trời xanh bao la, để thấy rõ mọi nhỏ nhoi, thấp hèn dưới đất? Trong đôi cánh nhỏ bé của ta, sao chưa mang nỗi những hoài bão lớn hơn để tự nó giải quyết những khát vọng nhỏ nhoi đang có, không riêng cho chính mình mà còn cho tất cả. Phải cùng nhau cất cánh để thoát ra khỏi cái lồng khép kín, thoát ra cái tưởng-là-hoài-bão nhưng thực tế chỉ là những bôn ba bươn chải thật thấp trong tầm nhìn của thời đại bạn ạ.
Những con chim luôn bắt đầu bằng đôi cánh run rẩy của sợ hãi. Bay được lên chóp hàng me để ngắm bầu trời trong xanh là bước đầu của trưởng thành can đảm. Chim sẽ bay xa hơn, cao hơn với những khát vọng lớn hơn. Hãy bắt đầu bằng hoài bão về một xã hội công bằng và trong sạch. Để hy vọng sang Xuân, chúng ta sẽ là đàn chim ríu rít, tự do tung bay khắp trời xanh bao la như loài Việt điểu ngày nào của sử xanh.
05 tháng 8, 2005
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét