Giữa giòng ý kiến ngoài luồng đang cuồn cuộn dâng lên trước ngưỡng cửa đại hội 10 đảng CSVN vào năm tới, người ta thấy bật lên một bức thư khá đặc biệt, ký tên nhóm cán bộ lão thành cách mạng và cán bộ tiền khởi nghĩa ở Trung ương và Hà Nội.
Chưa gửi ra bức thư, những người viết đã biết số phận của nó cũng sẽ chẳng hơn gì những "phát biểu với ý thức công dân rất cao" như của các ông: Trần Văn Hà, Phan Ðình Diệu, Lê Ðăng Doanh, Lê Tiến, Trần Quốc Thuận, Ðặng Quốc Bảo, v.v... trong những tháng gần đây. Nghĩa là bức thư này cũng sẽ chỉ nằm dưới đáy một chồng thư tương tự chờ ngày ra bãi rác. Thế mà các cán bộ lão thành này vẫn viết và vẫn gửi. Phải chăng vì muốn nói với những đồng bào thân thương của họ là chính, nói với những người còn biết đau trước số phận của dân tộc ?
Theo những cán bộ lão thành cách mạng này thì đã đến lúc người Việt Nam không thể làm ngơ hay tiếp tục để cho Nhà nước che mắt, mà phải nhìn thẳng vào 2 quốc nhục và 5 quốc nạn, đang kéo oằn sức sống dân ta xuống tận bùn đất.
Quốc nhục thứ nhất là nước ta vẫn thuộc loại nước nghèo khổ và lạc hậu nhất thế giới. Từ một nền kinh tế miền Nam dẫn trước cả Hàn Quốc vào năm 1975, lãnh đạo đảng đã phá hủy toàn bộ để xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa để rồi sau 3 thập niên đất nước mới chỉ bắt đầu loay hoay xây dựng lại. Nhưng dù sao thì đó cũng là lỗi lầm của quá khứ. Câu hỏi quan trọng hơn là liệu lãnh đạo có từ bỏ con đường cũ để tiến lên hay không? Thật đáng buồn và đáng lo khi người ta chỉ thấy một đảng duy nhất vẫn nhất định ôm chặt quyền lực, ôm lấy con đường chủ nghĩa Mác-Lênin, và tiếp tục thái độ không chấp nhận và không nghe ai ngoài nhóm người trong Bộ Chính trị về những lời giải cho đất nước. Khi đã biết hướng đi trong 30 năm qua không phải là con đường đưa đất nước đi lên mà chỉ giật lùi so với láng giềng, thì ngày nay, dù Ðảng có quyết định đi nhanh hơn hay chậm lại nhưng vẫn giữ theo định hướng XHCN, thì đất nước này sẽ vẫn tiếp tục rớt lại xa hơn so với các nước trong vùng.
Quốc nhục thứ hai của dân tộc, vẫn theo các nhà lão thành cách mạng, là một đất nước Việt Nam bị xếp ngang hàng với 5 nước có nạn tham nhũng tràn lan và tệ hại nhất thế giới. Nhiều chuyên gia thế giới trong ngành kinh tế và quản trị vĩ mô đã được mời đến để tìm biện pháp khả dĩ đưa Việt Nam ra khỏi tình trạng hiện nay, nhưng cho đến nay, tất cả đều lắc đầu bó tay. Không một nước độc lập nào trên thế giới có khả năng thoát ra khỏi tình trạng tham nhũng trầm trọng mà không trông nhờ vào sự vận hành biệt lập 3 quyền Hành Pháp, Lập Pháp, và Tư Pháp. Tại Việt Nam cả 3 quyền này đều chỉ là lớp sơn bên ngoài của " Ðảng quyền".
Cùng lúc với 2 quốc nhục đối với thế giới bên ngoài, người dân VN đang khổ sở vì 5 quốc nạn:
(1) Quốc nạn quan liêu, lãng phí, hình thức trong bộ máy đồ sộ các cấp của Ðảng, Nhà Nước, Mặt trận Tổ quốc.... và nạn xa hoa lãng phí tiêu xài của các quan chức càng làm khổ thêm những người dân nghèo đói, không còn sức với tới các dịch vụ công cộng, y tế, giáo dục..v.v...
(2) Quốc nạn phá hủy môi trường sống, phá rừng liên tục, trầm trọng hơn cả trong thời chiến tranh và lệ thuộc ngoại bang. Nạn nhân của tình trạng này vẫn là những người dân nghèo khổ sống nhờ vào ruộng đất, sông hồ.
(3) Quốc nạn giao thông chết người và thương tích hàng ngày nhiều nhất thế giới. Một biểu hiện của loại xã hội không còn ý thức luật lệ. Nói cách khác: luật lệ đã bị thay bằng "tiền lệ".
(4) Quốc nạn khủng hoảng trong ngành giáo dục, ngoài học sinh nay còn có cả thầy cô và cán bộ tham gia vào đủ loại gian lận, từ bán đề thi, sửa điểm đậu đến mua bán bằng cấp các loại.
(5) Quốc nạn mãi dâm, ma tuý, Si-đa, và nhiều tệ nạn xã hội khác. Ðạo đức, văn hóa, nhân cách, tình người đang mất dần trên toàn quốc.
Cả 5 quốc nạn này là bằng chứng hùng hồn về khả năng tự chữa trị của Ðảng. Mỗi năm trôi qua, từng quốc nạn này chỉ càng thêm trầm trọng. Và khó ai biết được tình trạng bệnh hoạn hiện nay sẽ còn sản sinh những quốc nạn nào nữa trong những năm tháng trước mặt.
Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, không ai có thể phủ nhận cả 2 quốc nhục và 5 quốc nạn kể trên đều phát xuất từ một quốc sách -- đó là "Ðộc đảng nắm quyền, độc tài cai trị". Câu hỏi còn lại là phải bắt đầu chữa căn bệnh VN từ đâu?
05 tháng 8, 2005
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét