05 tháng 4, 2006
Xuân Chẳng Lỗi Thề (CT23)
Thạch Hãn
Đã lâu rồi, đàn én chưa quay về. Đuôi cờ đỏ lê thê một mùa Thu đọng giọt chảy ròng. Non tám mươi triệu người lầm lũi trong những khung tù vô thức. Ngày với năm cùm chung một cũi, không khác gì nhau, nhìn quanh quẫn vẫn chỉ một mùa xám đông ảm đạm, vẫn nhàn nhạt một màu khuất lấp. Gió giật từng cơn, bật tung cái đói, cào xướt nỗi lo.
Trường Sơn đã xẻ. Hiền Lương đã thông. Cả nước đã phẳng lì dưới lưỡi cày chuyên chính vô sản của lãnh đạo bần nông thành thổ phỉ. Vàng đã căng túi tham. Dân đã rạc kiếp người. Bao nhiêu năm máu bón đất cho chính trị bộ tổng kết nửa thế kỷ biến dân lành thành người máy XHCN, vùi đất nước xuống vực sâu đói nghèo. Dòng Bến Hải đã thôi in dấu chia phôi nhưng mặt đất cắt đôi từ đó: bên dưới ăm ắp những xương nằm, bên trên chen chúc những xương đi. Trăm miền đất nước: tù trên huyệt dưới, máu đọng thành cờ, uất đọng thành thơ.
Bao nhiêu năm hòa bình thống nhất, cương lĩnh đấu tố bước sang đấu giá, đấu thầu. Bao kế hoạch năm năm đã làm thui chột nhiều thế hệ chạy ăn từng bữa. Và sợi chỉ đỏ xuyên suốt từ lãnh đạo Ba Đình tới lãnh đạo miếu đình để tất cả là một. Chỉ đất nước là bị phân liệt từng miền cát cứ và dân tộc bị xói mòn bởi chênh lệch lợi quyền. Hận thù xưa dồn vào bọn đế quốc xâm lăng, hận thù nay xoay về đám đầu lãnh vô học và vô hậu. Mạng người kể bỏ, nhân phẩm không cân đủ ký, thiên hạ lên trời dễ hơn dân tôi mót tìm hột gạo. Kiếm đâu ra đôi điều tử tế thời nay? Được ghi vào hiến pháp là quy luật bình đẳng đói và bình đẳng nghèo. Được ghi vào nghị quyết là quy luật bình đẳng bị trị. Mọi công dân đều được khuyến khích như nhau là sống theo hiến pháp và kiếm ăn theo nghị quyết. Còn chết chỉ là hệ quả tất yếu không đáng quan tâm.
Ngày hôm nay, các phản ứng đề kháng của dân mới là diễn biến đáng quan tâm. Dõi mắt nhìn khắp chốn đã hai năm rõ mười: các đỉnh cao trơ trọi với sợi dây chuối trên tay không dắt nổi con tàu quá độ lên CNXH; lạc hậu đói nghèo là quốc nhục; lý tưởng độc lập-canh tân còn nguyên. Cái mất là tuổi trẻ, của riêng mình. Nỗi đau đớn nhân đôi là chính mình từng góp phần làm mất thêm tuổi trẻ của bao thế hệ tiếp nối.
Tấm thẻ đảng hay ngay cả giấy chứng minh nhân dân trong tay không chứng minh được điều gì cả. Cái căn cước thật nằm trong lương tri mới quả thật là điều hệ trọng. Hệ trọng nhất là nó đang ở thời điểm cựa mình.
Mấy mươi năm thống nhất, vẫn còn một đoạn chót chưa kết thúc chờ đợi lương tri mỗi người. Hãy tựa vai nhau, và tựa vào lý tưởng còn nguyên mà đứng dậy. Hãy làm lại từ đầu. Không nhất thiết phải hô hào chống chủ nghĩa ngoại lai. Chủ nghĩa đã chết tiệt từ lâu. Còn lại chăng chỉ dăm ba kẻ loay hoay với mẩu dây chuối đứt khúc. Còn lại chăng chỉ những dây ký sinh độc dược trên thân cây mục. Hãy làm lại từ đầu. Dù đã sang trang thế kỷ. Quyết không để cái ác làm thui chột thêm con người, băng hoại thêm đất nước, khi nhân loại đã hân hoan dắt tay nhau đi một đoạn đường dài vào buổi hừng đông của một thiên niên kỷ mới. Hãy làm lại từ đầu. Bức tường Bá Linh không chỉ đổ vì những nhát búa năm 1989, mà đã chực đổ bởi ý chí của những con người yêu chuộng tự do nhân bản từ nhiều năm trước đó. Lý tưởng độc lập-canh tân của chúng ta vẫn còn nguyên, chỉ chờ cái dũng biến điều thấy đúng thành hành động triệt tiêu cái sai. Ôn hòa mà quyết liệt. Phải chấm dứt cái ác. Phải chấm dứt một chế độ đã nhân danh cái sai từng tàn phá đất nước và còn đang tiếp tục tàn phá đất nước. Bắt đầu bằng Tự Do Ngôn Luận.
Mẹ Việt Nam vẫn hằng dang tay đón đợi. Khi mọi quyết định đều đặt cơ sở trên ý thức dân tộc, những mối dây liên kết ngày càng dày càng rộng. Giữa những người cùng Tổ khác quê. Giữa những người từng có chung một đoạn quá khứ. Giữa những người từng bị chủ nghĩa đùa cợt và lịch sử trớ trêu phân ranh quá khứ. Giữa cả những người từng bị chế độ của cái cực ác chia cắt trong-ngoài suốt mấy thập niên qua. Giữa những người bật rõ lý luận cùng những người vung cao nắm tay. Giữa những dòng chữ trên giấy và những bước chân xuống đường. Giữa những người đã ký và sắp ký vào Tuyên Ngôn 8406. Giữa những người từng ký bằng mực và sẵn sàng ký bằng tấm thân mình. Cho tương lai Việt Nam cất cánh.
Đàn én đã có cơ hội tung cánh gọi mùa xuân, đón một niềm vui thật, cho cả nước. Xuân chẳng lỗi thề. Hãy dang tay đón nhau để cùng dựng mùa Xuân dân tộc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét