Italo Calvino (1923-1985)
Ở một trị trấn nọ, mọi thứ đều bị cấm đoán ngoại trừ độc nhất một thứ không bị cấm là trò chơi đánh trống. Do đó, dân chúng của thị trấn ấy thường tụ tập trên những bãi cỏ phía sau thị trấn và suốt ngày chơi đánh trống. Và vì những điều luật cấm đoán đã được ban hành dần dần, mỗi lần về một thứ, và luôn luôn có lý do chính đáng, nên không ai tìm thấy cớ gì để phàn nàn hay thấy phiền hà gì trong việc thích ứng với tình hình mới.
Nhiều năm trôi qua. Rồi một ngày kia quý viên chức công an thấy rằng chẳng còn lý do gì để mọi thứ phải bị cấm đoán nữa, và các ngài bèn sai những thằng mõ đi báo cho dân chúng biết rằng họ muốn làm gì thì cứ làm.
Những thằng mõ đi đến những nơi dân chúng thường tụ tập.
"Nghe đây, nghe đây," chúng rao, "không còn thứ gì bị cấm đoán nữa." Dân chúng vẫn tiếp tục chơi đánh trống.
"Có hiểu không?" những thằng mõ khăng khăng nhắc lại. "Quý vị được tự do làm bất cứ thứ gì quý vị muốn." . "Tốt lắm," dân chúng trả lời, "Chúng tôi đang chơi đánh trống."
Những thằng mõ bỏ thì giờ lải nhải nhắc cho họ về vô số những công việc hay ho và hữu ích mà thời trước họ đã theo đuổi và bây giờ họ lại có thể tiếp tục theo đuổi. Nhưng dân chúng chẳng buồn nghe, mà cứ mải chơi đánh trống, hết bài này đến bài khác, thậm chí không dừng lại để xả hơi.
Thấy mọi nỗ lực của mình đều vô ích, những thằng mõ về tâu với quý viên chức công an. "Quá dễ," quý viên chức công an nói. "Ta hãy cấm trò chơi đánh trống."
Đó là lúc dân chúng nổi dậy và nhận giếng cả lũ công an.
Rồi không bỏ phí một chút thì giờ, họ lập tức trở lại với trò chơi đánh trống.
05 tháng 3, 2005
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét