05 tháng 2, 2005

Đoạn Trường, Âu Cơ (CT9)


Trịnh Thị Hoài

Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên
Xanh kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này...

1. Tối. Ngoài trời thiếu ánh trăng. Nam và những người đàn ông đã rời hang động từ mờ sáng. Trong cái rét căm căm, những người đàn bà quây quần bên nhóm lửa. Lạnh và đói. Mùa đông sắp tàn thì lương thực cũng cạn dần. Hơn bao giờ hết cuộc sống của tôi phụ thuộc hoàn toàn vào Nam và những người đàn ông hang động. Họ có cái mà tôi không có: sức mạnh để sống còn. Tôi có cái mà họ không có: nét đẹp của người đàn bà. Tôi nhìn ra ngoài mong ngóng. Đói và lạnh.

2. Trăng đã tròn. Những người đàn ông đang ồn ào nướng thịt. Chúng tôi ngồi trong góc tối yên lặng nhìn. Sau khi họ no nê, những người đàn bà sẽ chia đều phần sót lại. Nhóm lửa đã thành tro. Nam, sau khi hung bạo, thèm muốn với tôi, đã lăn ra ngủ như những người đàn ông khác. Tôi biết đây là nghĩa vụ của tôi. Những lúc đó, tôi có cảm giác của một cục đất.

3. Mặt trời ngột ngạt dưới đám mây đen. Mười ngày sau lần trăng tròn thứ chín. Nỗi đau quặn thắt từng cơn. Tôi nghe tiếng mẹ tôi và các chị nói bọng nước tôi đã vỡ. Tại sao những người đàn bà phải chịu cái cực hình khủng khiếp này. Tiếng mẹ tôi văng vẳng: cầu cho nó là con trai. Tôi lả người đi khi tiếng oe oe đầu đời của con tôi cất lên. Trong ràn rụa nước mắt tôi ôm đứa con trai vào lòng. Mặt trời đỏ au chiếu chỗ tôi nằm.

4. Buổi sáng. Rừng cây đã vàng lá. Chúng tôi đã rời khỏi hang động và sống trên những chòi cao. Cu Nam không còn quấn quít nhiều bên tôi nữa. Cha nó hằng ngày dẫn nó đi tập săn thú, làm chòi. Nó đã rời khỏi vòng tay tôi để tập làm đàn ông. Mẹ tôi nói đó là định mệnh của chúng tôi. Chúng tôi tiếp tục ngồi nhìn bóng mình, hoài vọng bước chân trở về của những người đàn ông.

5. Ngày thứ hai. Rừng cây trụi lá. Tôi sửa soạn hàng gánh ra chợ. Nam đã dọn xong mảnh đất cho mùa gieo mạ tháng tới. Đó là lúc mà tôi có thể phụ giúp cho Nam trong công việc đồng áng. Tôi cảm thấy mình không hoàn toàn là cái bóng của Nam nữa mặc dù tôi vẫn không được quyết định điều gì quan trọng trong gia đình. Tôi vẫn chỉ là người đàn bà đẹp với bộ óc thông minh chưa tự mình làm ra được áo cơm.

6. Mùng sáu, tháng thứ hai, năm Quý Mão. Dọc theo giòng sông Hát trắng một màu áo. Tôi ngồi xếp lại bộ quần áo lụa vàng lấm tấm máu. Tiếng voi trận còn văng vẳng như lúc thân xác tôi và em tôi chìm dần xuống giòng sông phẫn nộ sóng. Đất nước tôi lại trở về với bóng tối. Tôi lại trở về với chiếc bóng của tôi. Nhấp chén nước vối chát đắng tôi nghe có vị lạ thường. Nước sông Hát hôm nay sao mặn.

7. Nam đem về nhà thêm một người đàn bà khác. Tôi không còn khóc lóc, vật vã mình như những lần trước. Lợi ích gì khi phải làm khổ những người đàn bà vốn đã khổ hơn tôi. Tôi nhận thức được cái vòng tròn oan nghiệt vĩnh định của chúng tôi. Đè nén nỗi ghen tức và thù hận người cha của các con tôi trong ngăn kín, tôi tập yêu thương những người đàn bà của Nam. Sau hiên nhà, gió tru tréo qua từng chiếc lá chuối rách.

8. Tháng Tám. Mùa Thu. Tôi khan cổ khi viên đạn phá nát cái đầu gục xuống của già Nam. Tôi la hét những điều gì đó về một thế giới đại đồng, chuyên chính vô sản, đấu tranh giai cấp. Tôi tru tréo tưởng tượng những tội ác bóc lột của tên điền chủ già nua. Đứng trên cái xác không hồn, tôi thấy chân dung những gã đàn ông trần truồng hang động. Về nhà, trong căn phòng tối có những mảnh vải màu đỏ, Nam bế con, liếc mắt nhìn tôi e ngại.

9. Mùa hè. Gió nồm thổi bỏng mái tranh. Tôi sửa lại từng chiếc khăn tang trên đầu những đứa con sống thiếu cha từ lúc sinh ra đời cho đến khi tin dữ hốt hoảng về từ bên kia bờ Thạch Hãn. Trên những khuôn mặt thơ dại đó, tôi thấy Nam, thấy những giòng sống mải miết trôi ra biển. Đốt nén nhang cho một đám ma không xác, tôi hỏa táng niềm mơ ước của tôi và hạ huyệt chôn sâu hoài vọng của tôi về một thiên đường vô tăm tích.

10. Biển. Những ngọn sóng cuồng nộ đè cuốn thân tôi. Áo quần nồng mùi nôn mửa bị xé toạc bay theo gió. Tiếng gào của con gái tôi đứt khoảng và thưa dần. Tôi nhắm mắt, tôi che ngực, tôi kẹp chân. Đám mây đen hôi hám ập xuống thân tôi mang theo tiếng sét đâm ngút sâu vào tâm não. Tên hải tặc Thái Lan đứng dậy. Mở mắt, nhìn qua cái háng của gã đàn ông, tôi bắt gặp ánh mắt thẫn thờ tuyệt vọng bất lực của Nam từ những người đàn ông trên tàu. Tôi không còn nghe tiếng con gái tôi khóc nữa.

11. Buổi sáng. Chủ Nhật, đầu tháng, năm 2000. Mỗi ngày, tôi lầm lì với công việc đều đặn của một công nhân nô lệ. Tên chủ người Đài mắt hí nhưng nhìn rõ được cái ưu điểm cần cù, nhẫn nại và chịu nhục của những món hàng xuất khẩu lao động Việt Nam. Hắn đâu biết rằng chúng tôi còn có khả năng thu xếp, điều hành, tính toán chi li thần kỳ. Hắn đâu biết trong đời sống của chúng tôi, nhét hết mọi chuyện từ chồng con, bếp núc, tiền bạc, nhà cửa, công việc làm vào mười tám tiếng đồng hồ hết năm này qua tháng khác đã đào luyện cho chúng tôi một khả năng điều hành rất hữu hiệu.

12. Thứ Bảy. Tối. Tôi đang là giám đốc điều hành cho một công ty sản xuất máy vi tính. Bên ngoài, cơn mưa đầu mùa đã nhẹ hạt với tiếng hò văng vẳng từ bên kia sông Hương vọng lại. Thành phố lặng yên sau kết quả của cuộc bầu cử. Người phụ nữ đầu tiên đã được chọn vào trách nhiệm lèo lái đất nước nhờ vào tấm lòng nhân ái, con tim hiền hòa và khả năng tụ hội khéo léo, mềm mỏng. Có tiếng chồng con tôi ở phòng bên cạnh. Con trai đang nói về món ăn ngon nào đó vừa học được cách nấu. Con gái huyên thuyên về dự định thực hiện một trại hè huấn luyện nghệ thuật lãnh đạo ở Nghệ An. Nam đang ồn ào qua điện thoại về cô bạn cũ có con bằng phương pháp cấy tinh nhân tạo và nhất định sống không cần đàn ông. Tôi thấy mình bình an như gối mền. Tối nay, trước khi đi ngủ tôi sẽ đọc lại Chinh Phụ Ngâm để nhớ lại cái thuở mịt mù ban đầu và thương những bà mẹ từ nghìn năm trước: Tôi.

13. Thứ Hai, ngày Hai, tháng Hai, năm 2009. Nữ và Nam dừng lại trước căn nhà màu xanh da trời. Sau hàng hoa sáu cánh màu trắng, nắng chiếu vào cánh cửa có hàng chữ khắc: "Lương Tâm Nhân Loại Sẽ Yên Ổn Khi Thực Sự Có Sự Bình Đẳng Giữa Người và Người". Nữ đẩy cánh cửa bên phải. Nam đẩy cánh cửa bên trái. Theo khung cửa mở, những tia nắng ấm áp tỏa rộng, đều khắp căn phòng.

Không có nhận xét nào: